Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 416: Các ngươi cùng lên đi (2)

Chương 416: Các ngươi cùng lên đi (2)

“Chắc là một thằng quê mùa ất ơ, thiếu kiến thức, miệng đầy shit.” “Thế giới rộng lớn, hạng người gì cũng có, đúng là buồn cười vờ lờ.”
Những học viên đứng sau lưng Hạ Sơn nghe được lời hắn nói đều phụ họa, công khai lên án Vương Đằng, giống như hắn đã làm ra tội ác tày trời gì vậy.
“Đi mau đi mau.” Tô Linh Huyên kéo Vương Đằng định rời đi. Tuy nàng thấy Vương Đằng không biết giữ miệng nhưng dù sao cũng là vô tình mà thôi, lời nói không có ý vũ nhục gì. Song mấy người kia làm căng quá, e rằng đều là fan của đàn chị Đông Phương, bất kể nói lời gì không phải về nàng đều không nghe nổi. Kiểu người ngang ngược như vậy, cách tốt nhất chính là nhanh chóng bỏ đi.
“Cứ từ từ.” Vương Đằng nhẹ nhàng giằng tay Tô Linh Huyên ra, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Ta mặc kệ các ngươi phát ngôn bừa bãi trước mặt ta vì lý do gì, bây giờ tốt nhất là các ngươi mau cút khỏi tầm mắt ta đi.”
“Dám bảo chúng ta cút?”
“Tiểu tử này kiêu ngạo thật đấy.”
“Không cho hắn một bài học thì e rằng hắn chẳng biết trời cao đất rộng là gì.”
...
Đám người sắc mặt khó coi, đều quát lên.
“Bất kể ngươi là ai, chuyện hôm nay phải cho chúng ta một câu trả lời hợp lý.” Hạ Sơn sầm mặt nói.
“Ầy, sao các ngươi cứ thích rảnh rỗi đi gây chuyện vậy?” Vương Đằng thở dài, nghiêng đầu hỏi Tô Linh Huyên: “Ở học viện Dương Thành có được đánh nhau không?”
“Được thì cũng được. Chỉ cần hai bên đều là tự nguyện thì không có vấn đề gì hết.” Tô Linh Huyên thấp giọng nói: “Hay là thôi đi. Tên Hạ Sơn kia là cấp Chiến Binh tam tinh, thực lực không tệ, không cần phải vì mấy câu nói mà động thủ, bị thương thì không ổn đâu.”
Vương Đằng không tiếp lời. Cấp Chiến Binh tam tinh? Mạnh lắm à?
“Ngươi định đánh ta?” Hạ Sơn bật cười: “Mọi người, hắn muốn đánh ta này. Ta có nên ra tay không nhỉ?”
“Không phải muốn đánh ngươi.” Vương Đằng nói.
“Hử, vừa nói xong mà. Giờ đổi ý rồi hả?” Hạ Sơn tỏ vẻ giễu cợt.
“Ngươi vội cái gì? Ta đã nói hết đâu. Không phải ta muốn đánh một mình ngươi, mà muốn đánh tất cả các ngươi. Cho nên mấy người lên hết đi, không phải không dám ứng chiến đó chứ?” Vương Đằng nhìn hắn, thản nhiên nói.
“Tự cao tự đại!”
“Nhận lời hắn đi.”
“Hôm nay phải đánh đến cha mẹ hắn cũng không nhận ra.”
Lời Vương Đằng khiến bọn họ rất phẫn nộ. Mỗi người đều sốt ruột muốn dạy dỗ Vương Đằng một trận.
“Nếu ngươi đã muốn ăn hành đến thế thì bọn ta tác thành cho ngươi.” Hạ Sơn lạnh lùng cất lời, giọng điệu cực kỳ bình thản, hoàn toàn không coi Vương Đằng ra gì. Hắn có tự tin tuyệt đối, vừa hai mươi tuổi đã là cấp Chiến Binh tam tinh, cũng nằm trong nhóm học viên khá xuất sắc của học viện Dương Thành.
“Chuẩn bị xong chưa?” Vương Đằng hỏi.
“Lên, đánh hắn!”
Ngay khi Hạ Sơn dứt lời, Vương Đằng đã bước chân ra. Không thể nhịn được, cũng không cần nhịn nữa. Đối với những học viên tự cho mình là đúng này, hắn sẽ không nương tay. Lúc này, nguyên lực hệ Hỏa trong cơ thể bắt đầu khởi động, nhưng tụ trên nắm đấm, lập tức xông vào trong đám người.
“Tên này…” Trong mắt Tô Linh Huyên thoáng qua vẻ kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên nàng thật sự nhìn thấy Vương Đằng ra tay. Tuy còn chưa va chạm với những học viên kia nhưng đã khiến người ta có cảm giác hắn rất mạnh.
Đám người Hạ Sơn tự nhiên cũng cảm nhận được khí thế cường hãn trên người Vương Đằng. Tất cả đều biến sắc, không dám lơ là. Chỉ thấy ba người bước ra, nguyên lực dâng trào, chuẩn bị đón đánh Vương Đằng.
“Cút!” Vương Đằng đánh ra một quyền, sóng khí mãnh liệt đánh lên người ba người, trực tiếp đánh bay họ ra ngoài.
Uỳnh!
Ba bóng người rơi ngã tứ tán, đập xuống nền đất. Vương Đằng không thèm nhìn đến bọn họ, tiếp tục đi về phía Hạ Sơn.
Nét mặt Hạ Sơn ngưng trọng, nguyên lực hệ Thổ tuôn ra từ trong cơ thể, khiến bóng dáng hắn trở lên cao lớn trong nháy mắt. Hắn cất bước, thanh thế kinh người, mặt đất đều đang rung động, một đôi tay vượn đập xuống chỗ Vương Đằng.
“Chết đi!”
Uỳnh!
Một tiếng vang trầm đục, có bóng người bay ngược ra ngoài, phun ra một búng máu tươi giữa không trung, sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt, chính là Hạ Sơn.
Hạ Sơn bay ngược ra ngoài, vẻ mặt đầy sự khó tin.
Hắn nắm chắc phần thắng, vừa tự tin vừa kiêu ngạo, kết quả lại dễ dàng chiến bại trong tay Vương Đằng.
Sao… Sao có thể như vậy?
Nhưng đây là sự thật.
Mấy người còn lại nhìn thấy ngay cả Hạ Sơn cũng thất bại, lập tức dừng bước, bất giác lùi về phía sau.
Nhưng Vương Đằng không định bỏ qua cho họ, nói một người chiến với cả đám bọn họ chính là một người chiến với cả đám, không một ai chạy được.
Bịch! Bịch! Bịch!
Tiếng oanh kích nặng nề vang lên, kèm theo những tiếng kêu thảm thiết không ngừng. Lấy Vương Đằng làm trung tâm, những học viên kia ngã trái đổ phải ở xung quanh, mặt mũi bầm dập, không ngừng kêu rên.
Quác quác quác…
Người vây xem đều chìm vào im lặng.
Vương Đằng đánh với đám Hạ Sơn không được mấy giây, một đám học viên đều bị đánh bại, có vẻ cực kỳ ảo ma.
Hơn nữa… quá bạo lực!
Vương Đằng trông có vẻ rất vô hại, không ngờ khi ra tay lại cuồng bạo, mạnh mẽ như vậy, hình thành sự tương phản lớn lao.
Tô Linh Huyên há hốc miệng, mắt trợn tròn, cứ như ngày đầu tiên quen Vương Đằng vậy.
Ngươi xác định ngươi là một phù văn sư chứ?
Một phù văn sư lại có thực lực võ đạo cường hãn như vậy. Đại ca à, ngươi có phải đi lầm đường rồi không?
Vương Đằng không thèm để ý đến ánh mắt mọi người, đột nhiên xoay người bước về phía Hạ Sơn. Vừa có mấy người qua nâng hắn dậy, lúc này đều tự động tránh ra, nét mặt không khỏi hoảng sợ, tên này đúng là không dễ chọc mà.
“Ngươi định làm gì hả?” Hạ Sơn biến sắc, mắt thấy Vương Đằng chậm rãi đi tới, trong lòng hoảng hốt, muốn lùi về phía sau.
Giờ phút này hắn đã hối hận rồi. Biết trước tên này mạnh như vậy, mình đã không mở miệng nhiều lời.
Vương Đằng không nói tiếng nào, cả người nhoáng lên rồi xuất hiện bên cạnh Hạ Sơn, bàn tay đưa ra nắm lấy chân hắn.
“Buông ra!” Dường như Hạ Sơn nhìn thấy gì đó từ trong đôi mắt Vương Đằng, sợ đến mức hai chân đạp loạn, tiếng nói cũng trở nên cực kỳ chói tai.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất