Chương 417: Khuê mật gì đó cuối cùng cũng có tác dụng rồi
Nhưng bàn tay Vương Đằng như một cái vòng sắt, siết chặt vào cổ chân hắn, sau đó đột nhiên vung mạnh tay, quật hắn xuống đất y như một bao cát. Uỳnh!
Người xung quanh đều hoảng sợ, mí mắt giần giật. Chưa từng thấy ai hung tàn như vậy, trông mà hãi người.
“Ngươi muốn làm chó liếm ta không ý kiến gì. Nhưng đừng có động đến ta.” Vương Đằng lạnh như băng nói, tiếp tục vung tay đập như thế ba lần, sau đó tùy tiện vứt sang một bên.
Bộp!
Cơ thể Hạ Sơn như một vật chết bị ném xuống đất, phát ra tiếng vang trầm đục, lăn mấy vòng mới dừng lại.
Mấy người vây xem run rẩy trong lòng.
Hạ Sơn giãy dụa, chật vật đứng dậy, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, không dám nhìn Vương Đằng, cụp đuôi chạy mất.
Những người khác chế nhạo Vương Đằng đã chạy mất bóng từ lâu. Trước đó Hạ Sơn được chăm sóc đặc biệt, bọn họ im lặng không dám lên tiếng, càng khỏi phải nói đến đứng ra thay hắn.
Vương Đằng nhìn lướt qua.
(Nguyên lực hệ Thổ x25)
(Nguyên lực hệ Hỏa x10)
(Tinh thần x3)
(Nguyên lực hệ Thủy x12)
...
Nhặt!
Đều là bong bóng thuộc tính rất bình thường, Vương Đằng cũng không để tâm.
“Đi thôi!” Hắn đi tới bên cạnh Tô Linh Huyên, dường như đã xả giận, tâm trạng thoải mái, vẻ mặt bình tĩnh nói, giống như vừa làm một việc vặt không đáng nhắc tới.
Tô Linh Huyên nghe được giọng hắn lại càng hoảng sợ. Song bình thường nàng vốn thông minh lanh lợi, lá gan không nhỏ, vừa nghĩ đến mình là sư muội của hắn, hơn nữa cũng không chọc gì hắn, có gì phải sợ chứ, bèn vỗ ngực nói: “Lần sau nói chuyện nhớ báo trước nhá, suýt nữa hù chết ta rồi.”
Vương Đằng (=.=|||), nói còn phải báo trước hả? Báo thế nào giờ? Yêu cầu hơi quá đáng rồi đó.
“Hề hề, không ngờ ngươi lợi hại như vậy, sau này nhớ bảo vệ ta nha người anh em.” Tô Linh Huyền cười hề hề, lấy cùi chỏ chọt Vương Đằng, nói.
“Trước đó ngươi từng nói, chỉ cần ta mời khách sẽ giới thiệu mỹ nữ cho ta. Việc này chưa thực hiện còn muốn ta bảo vệ ngươi hả? Mơ đẹp quá ha.” Vương Đằng lườm nàng.
“Xem ngươi nói kìa. Hôm nay mang ngươi qua đây chẳng phải để giới thiệu mỹ nữ cho ngươi đó sao. Trong học viện ta có rất nhiều chị em tốt đấy nhé. Ai nấy đều đẹp xuất chúng luôn, tùy ngươi chọn đấy.” Tô Linh Huyên không thèm chớp mắt bán đứng mấy khuê mật của mình.
“Ha ha, nếu ta không bảo muốn đến tham quan thì ngươi cũng đâu đưa ta đi.” Vương Đằng cười lạnh nói.
“Ui trời, đừng để ý tiểu tiết thế, quan trọng là kết quả mà đúng không? Ngươi đã đến rồi, ta sẽ giới thiệu mỹ nữ cho ngươi. Đó không phải kết quả tốt nhất hay sao. Đi đi đi, không cần nói gì hết, giờ giới thiệu cho ngươi luôn nè.” Tô Linh Huyên đảo mắt nhanh như chớp, biết được thực lực của Vương Đằng, nàng hận không thể ôm chặt cái đùi to này. Khuê mật gì đó rốt cuộc cũng có tác dụng rồi.
“Lại nói, chất lượng nữ sinh của học viện Dương Thành các ngươi cũng tốt ghê hén.” Vương Đằng nhìn khắp xung quanh, tấm tắc khen ngợi.
“Đương nhiên rồi. Ở đây còn có rất nhiều học viên là người của những gia tộc lớn, huyết mạch ưu tú, dung mạo cũng xuất chúng.” Tô Linh Huyên đột nhiên nhớ ra điều gì, nói: “Phải rồi. Tên Hạ Sơn kia chắc không có vấn đề gì nhưng fan của đàn chị Đông Phương nhiều lắm nhé. Đặc biệt là đám nam sinh ấy, không chịu được người khác nói một câu không phải về đàn chị Đông Phương đâu. Cho nên ngươi cẩn thận vào.”
“Mấy người đó không tu hành cho tốt, quan tâm mấy thứ loạn thất bát tao làm gì?” Vương Đằng cười nhạt: “Đông Phương Du có biết chuyện này không?”
“Đàn chị Đông Phương có biết, nàng cũng đã nói rất nhiều lần rồi. Nhưng cái đám fan này vẫn như trước, nàng cũng chẳng biết làm sao, ai lại túm đầu đánh cho họ một trận đúng không.” Tô Linh Huyên nhíu mày, rõ ràng cũng nghĩ đám người đó náo loạn hơi quá.
Học viện Dương Thành rất lớn, khi vào sâu trong học viện sẽ phát hiện kiến trúc bên trong đều có đặc điểm riêng, thể hiện tác dụng khác nhau.
Vương Đằng đi theo Tô Linh Huyên một lúc lâu, đi tới một khoảng sân.
“Chỗ này là khu ký túc. Bình thường thi thoảng ta cũng ở lại đây, thứ nhất là để tiện cho việc học, thứ hai cũng vì quen thêm nhiều bạn bè. Giữa các thế gia có những quan hệ xã giao không thể tránh được.” Tô Linh Huyên giải thích.
Vương Đằng gật đầu. Ở Địa tinh, tình huống như vậy cũng không hiếm. Con cháu thế gia thực chất cũng chỉ là đám nhị đại, tam đại. Từ nhỏ bọn họ đã phải tham gia đủ loại xã giao, mở rộng mạng lưới giao thiệp. Trước đây hắn cũng vậy, song có một lần trọng sinh, rất nhiều chuyện đều nhìn thông suốt, cũng không cưỡng cầu nữa. Người đáng để thâm giao không có nhiều, huống chi đời này hắn đi theo một con đường khác. Chỉ cần thực lực đủ mạnh là sẽ có được tất cả.
Bất kể là lá mặt lá trái hay chân tâm thật lòng, thực lực cường đại đến trình độ nhất định là có thể bất chấp tất cả.
“Ta thấy khắp nơi đều là nữ sinh, sao không thấy nam sinh nào?” Vương Đằng chợt phát hiện ra điều gì, bèn hỏi.
“À, vì nơi này là ký túc xá nữ đó.” Tô Linh Huyên hồn nhiên nói.
“Thế này… không tốt lắm đâu.” Mắt Vương Đằng sáng rỡ, song ngoài miệng lại nghiêm túc nói.
“Không sao hết, ngươi chờ bên ngoài là được, ta gọi người ra. Giờ này chắc các nàng đều ở đây, đợi lát nữa cùng đi ăn cơm.” Tô Linh Huyên nói.
“...” Vương Đằng.
Đệt, cái này không giống như ta tưởng tượng.
Lúc này, Vương Đằng đứng bên ngoài khoảng sân của khu ký túc xá nữ, vẻ mặt méo mó, rất muốn vào xem nhưng lại không thể vứt mặt mũi đàn ông đi được.
Nhìn trộm thật sự quá low!
Tô Linh Huyên vào đó không lâu lắm đã đi ra ngoài, bên cạnh nàng là hai thiếu nữ xinh đẹp, cười cười nói nói, vô cùng náo nhiệt.
“Ta giới thiệu với các ngươi, đây là đệ tử mà sư phụ ta vừa thu nhận, Vương Đằng.”
“Hai người này đều là bạn tốt của ta. Người cao hơn tên Thư Hồng Diệp, là con gái của thành chủ Dương thành, người thấp hơn bên cạnh là Đàm Sa Sa, chính là cháu gái của phó viện trưởng học viện.”
Tô Linh Huyên đi đến gần, giới thiệu đôi bên với nhau.
Hai nữ sinh có vẻ hơi rụt rè, tuy rất ngạc nhiên rằng Vương Đằng lại là đệ tử thứ hai của hội trưởng Qua Lâm nhưng thân phận của các nàng đều rất đặc biệt, không cần phải lấy lòng hắn.