Chương 418: Thiên tài trên bảng Anh Tài
Vương Đằng không khỏi nhìn sang Tô Linh Huyên. Đúng là ứng với câu nói, vật họp theo loài, người đi theo bầy.
Tô Linh Huyên có thiên tư cực cao, gia thế bất phàm, thân phận địa vị của người mà nàng kết giao cũng không thấp, thậm chí ngoài dự đoán của Vương Đằng.
Một là con gái của thành chủ, một là cháu gái của phó viện trưởng, e rằng địa vị này đã thuộc nhóm đứng trên đỉnh Dương thành rồi.
Song phương gặp mặt đều có vẻ đạm mạc dửng dưng, may có Tô Linh Huyên đứng giữa điều hòa, ba người cũng nhanh chóng trở nên quen thuộc, cười cười nói nói, có vẻ cực kỳ hòa hợp.
Thư Hồng Diệp và Đàm Sa Sa có ấn tượng khá tốt với Vương Đằng. Dung mạo không tầm thường, khí chất xuất chúng, nói năng chín chắn, so với rất nhiều bạn cùng trang lứa đã cực kỳ xuất sắc rồi. Trò chuyện vấn đề gì hắn cũng đều dễ dàng tiếp lời, sẽ không xuất hiện tình huống khó xử.
Bọn họ đang trò chuyện cười đùa thì thấy một đám người đi về phía này, khí thế hùng hổ, quần tình kích động. Đám Hạ Sơn bị Vương Đằng đánh một trận tơi bời mới đây cũng nằm trong số đó.
Ánh mắt họ nhìn về phía Vương Đằng tràn ngập hàn ý.
Tên này thật là phách lối, đánh người còn dám ở lại trong học viện, cứ như không sợ bọn họ trả thù vậy. Đây đúng là không xem họ ra gì mà.
“Đám Vạn Phi Bằng, Khuất Bạch An sao lại tới đây?” Thư Hồng Diệp hỏi.
“Xem chừng lai giả bất thiện nha.” Đàm Sa Sa cười khẽ, nhìn về phía Tô Linh Huyên và Vương Đằng. Nàng đã nhận ra ngay việc này có liên quan đến bọn họ.
Tô Linh Huyên không khỏi cười khổ, thấp giọng giải thích nhanh một lượt tiền căn hậu quả.
“Mấy kẻ này đúng là hơi quá đáng rồi.” Thư Hồng Diệp nhíu mày, lại nói: “Có cần hai bọn ta đứng ra hòa giải không? Dù sao Vạn Phi Bằng và Khuất Bạch An cũng không phải người dễ chơi.”
“Cảm ơn nhé. Tấm lòng ta xin nhận nhưng vẫn không nên phiền đến hai người, việc này ta có thể giải quyết.” Ánh mắt linh hoạt của Vương Đằng lướt qua đám người kia, khẽ cười lắc đầu nói.
“Ngươi có nắm chắc không? Hạ Sơn không thể so được với Vạn Phi Bằng và Khuất Bạch An đâu. Hai người họ đều là cấp Chiến Binh tứ tinh, có tên trên bảng Anh Tài. Hơn nữa Vạn Phi Bằng chính là anh trai của Vạn Phi Vũ.” Tô Linh Huyên không khỏi thấp giọng nói.
“Đúng là không phải oan gia không đụng mặt mà.” Vương Đằng mỉm cười nói: “Ta cũng muốn thử xem thiên tài trên bảng Anh Tài rốt cuộc có thực lực thế nào? Bọn họ xếp thứ mấy?”
“Vạn Phi Bằng đứng thứ một trăm ba mươi hai, Khuất Bạch An một trăm hai mươi sáu.” Tô Linh Huyên nghiêm túc nói.
“Đều đứng ngoài top một trăm à?” Vương Đằng nhìn nét mặt nghiêm túc của Tô Linh Huyên, lấy làm lạ nói.
“U là trời, ngươi đừng có mà coi thường. Bảng Anh Tài bao gồm tất cả những thanh niên thiên tài trên khắp đế quốc. Có thể xếp trên bảng chứng tỏ đã mạnh rồi.” Tô Linh Huyên giậm chân nói.
“Yên tâm đi.”
Đang nói chuyện, đám người đã xông tới. Vạn Phi Bằng và Khuất Bạch An trực tiếp bỏ qua Vương Đằng, nhìn về phía ba người Tô Linh Huyên.
“Lâu rồi không gặp mấy đàn em.”
“Hai đàn anh làm gì mà hùng hổ thế?” Thư Hồng Diệp nói.
“Có gì thì mọi người có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện mà.” Đàm Sa Sa cười nói.
“Nghe nói có người ra tay đả thương người ở học viện chúng ta, ta bèn tới xem thử.” Vạn Phi Bằng nói rồi nhìn về phía Vương Đằng: “Ta nghe nói ngươi đi cùng đàn em Tô, người làm em trai ta bị thương là ngươi phải không?”
Vương Đằng nhìn lướt qua một vòng, không vội trả lời mà cười nhạt nói: “Hôm nay cuối cùng ta cũng được thấy tuấn kiệt của học viện Dương Thành là thế nào rồi.”
Vạn Phi Bằng nhíu mày nói: “Tên này giống hệt như Hạ Sơn nói, quá cuồng vọng, không coi ai ra gì.”
“Người như vậy gọi là thiếu đòn đấy.” Khuất Bạch An thư sinh tuấn tú, gõ quạt cười khẽ nói.
“Ồ, còn loại như hai vị ấy hả, trong mắt ta cũng là thích ăn hành đấy.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Ngôn từ giao phong, đối chọi gay gắt.
“Đã vậy chi bằng đánh một trận, xem thử rốt cuộc là ai bán hành cho ai. Nhìn ngươi có vẻ tự tin lắm, chắc sẽ không từ chối đâu nhỉ?” Khuất Bạch An nói.
“Không cần khích ta.” Vương Đằng mỉm cười đáp: “Cho các ngươi cơ hội. Giống như trước, cùng tiến lên hay một mình ta đánh cả đám nào.”
Thư Hồng Diệp và Đàm Sa Sa ngạc nhiên tròn mắt, một người đấu cả đám người?
Các nàng nhìn nhau, không khỏi hoài nghi là mình nghe nhầm.
“Ngông cuồng, một mình ta…” Vạn Phi Bằng sầm mặt, lạnh lùng trừng Vương Đằng.
Nhưng còn chưa dứt lời đã bị Khuất Bạch An ngăn cản, chỉ thấy hắn nói: “Ôi chao, Vạn huynh, nếu đối phương đã yêu cầu như vậy thì chúng ta tác thành cho hắn là được.”
“Hey~” Vương Đằng cười khinh, ngoắc ngón tay: “Lại đây!”
Động tác khinh miệt như vậy khiến Vạn Phi Bằng và Khuất Bạch An cảm thấy bị vũ nhục lớn lao. Khuất Bạch An vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng cũng đã bị chọc tức điên.
Mà Vạn Phi Bằng thì trực tiếp động thủ, bước nhanh lên trước, tay cầm một thanh chiến đao, bổ về phía Vương Đằng.
Đao mang đỏ thắm lập tức bạo phát.
Mọi người xung quanh không ngờ họ nói đánh là đánh, đều tránh né rời đi.
Mắt thấy đao mang đỏ thẫm đã tới, chiến kiếm xuất hiện trong tay Vương Đằng, thuận tay chém ra một đường kiếm quang màu đỏ rực.
Uỳnh!
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, kình khí mãnh liệt cuốn qua.
Đột nhiên, một bóng người lao ra từ trong sóng khí, chiết phiến soạt một tiếng mở ra, vung quạt không một kẽ hở, từng cỗ phong nhận màu xanh bay về phía Vương Đằng.
Người bất ngờ ra tay chính là Khuất Bạch An.
Đối mặt công kích đột nhiên bay tới, Vương Đằng mặt không đổi sắc, thân hình hơi lay động, dễ dàng tránh khỏi từng đường phong nhận, thậm chí bước chân không thèm nhúc nhích mảy may.
“Thú vị đấy.” Ánh mắt Khuất Bạch An nghiêm túc hẳn lên.
Vạn Phi Bằng lại đánh tới, chém ra đao mang hỏa diễm, mang theo khí thế nóng rực ác liệt lại cường hãn, uy lực kinh người.
Đao thế!
“Ha ha ha, thực lực của Vạn huynh đã tăng lên rất nhiều rồi, ta cũng không thể tụt hậu được.” Khuất Bạch An cười ha hả, thanh quang trên chiết phiến sáng bừng lên, ngưng tụ ra một quang nhận màu xanh hình bán nguyệt, trong đó dường như ẩn chứa năng lượng cực kỳ cuồng bạo, phẩy quạt đánh ra.