Chương 423: Mục đích của Dương vương
“Dương vương quá khen, hắn chỉ có chút tài năng mà thôi, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.” Qua Lâm khiêm tốn nói. Trong lúc trò chuyện, chẳng bao lâu sau đã có tân khách lục tục bước vào.
“Hội trưởng công hội Luyện Đan đến.”
“Gia chủ Tô gia đến.”
“Thành chủ Dương thành đến.”
“Gia chủ Vạn gia đến.”
...
Một loạt những cái tên vang lên, đều là nhân vật cấp đại lão của Dương thành, sau khi đi vào đều ngỏ lời chúc mừng Dương vương.
“Tô mỗ bái kiến vương gia, chúc mừng vương gia giải độc thành công, trọng chấn hùng phong.” Gia chủ Tô gia cúi người nói.
“Khách khí khách khí, gia chủ Tô gia mau ngồi xuống.” Dương vương cười nói.
“Tô Linh Vân bái kiến vương gia.”
“Tô Linh Huyên bái kiến vương gia.”
Hai thiếu nữ xinh đẹp phía sau gia chủ Tô gia đồng thời hành đại lễ với Dương vương.
“Hai cô cháu gái ngày càng xinh đẹp xuất chúng.” Dương vương ngợi khen.
“Vạn mỗ chúc mừng Dương vương khôi phục.” Gia chủ Vạn gia không cam lòng yếu thế, vội vàng đi lên chắp tay nói.
“Gia chủ Vạn gia cũng mau ngồi xuống đi.” Dương vương cười bảo.
“Vạn Phi Phượng bái kiến vương gia.” Một cô gái trẻ chừng hai mươi tuổi phía sau gia chủ Vạn gia hành lễ nói.
“Cháu Vạn cũng tới đó sao. Mấy năm nay đã trổ mã thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều thế này rồi, chẳng biết sau này tiểu tử nhà ai có phúc lấy được cháu đấy.” Dương vương cười ha hả, lại nghi ngờ hỏi: “Đúng rồi, sao hai cháu trai hôm nay không tới vậy?”
“Hai thằng nhóc này cả ngày gây chuyện thị phi bên ngoài, mấy ngày trước bị người ta đả thương, hôm nay vẫn còn ở nhà dưỡng thương đây.” Gia chủ Vạn gia đáp.
Mọi người trò chuyện một phen, đều tự ngồi xuống.
Tô Linh Huyên nhìn thấy Qua Lâm và Vương Đằng, bèn đánh tiếng với gia chủ Tô gia rồi chạy tới bên cạnh hai người.
“Sư phụ!”
“Sư huynh!”
“Ngồi đi.” Qua Lâm cười nói.
Tô Linh Huyên nháy mắt với Vương Đằng, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tô Linh Vân bên kia thấy cảnh này không khỏi nhíu mày, gương mặt tươi cười thoáng hiện lên vẻ đố kỵ.
Vạn Phi Phượng cũng âm thầm nhìn sang Vương Đằng. Nàng biết Vạn Phi Vũ và Vạn Phi bằng là do Vương Đằng đả thương, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh.
Ngày càng nhiều người đến dự tiệc, Vương Đằng nhìn thấy Thư Hồng Diệp và Đàm Sa Sa. Hai nàng gật đầu với hắn và Tô Linh Huyên rồi ngồi xuống vị trí của mình.
“Viện trưởng học viện Dương Thành đến.”
Một ông cụ vóc dáng khôi ngô, râu tóc bạc phơ đi tới, sau hắn là hai người trẻ tuổi một nam một nữ.
“Viện trưởng Dương đến rồi đó à?” Dương vương đứng dậy nghênh đón.
Viện trưởng học viện Dương Thành cũng nhận được đãi ngộ y hệt Qua Lâm.
Trong tất cả khách khứa, có thể để Dương vương tự mình đứng dậy đón tiếp chỉ có hai người họ mà thôi.
Điều này khiến Vương Đằng hết sức ngạc nhiên. Hắn thấy viện trưởng học viện Dương Thành chắc hẳn phải có thân phận cực cao, thậm chí còn trên cả Qua Lâm, không ngờ Dương vương lại coi địa vị hai người tương đương nhau.
“Lão hủ chúc mừng Dương vương khỏi bệnh.” Viện trưởng Dương nói.
“Viện trưởng Dương khách khí quá.” Dương vương tự tay dẫn hắn ngồi xuống vị trí đầu tiên bên tay phải, đối diện với Qua Lâm.
“Đông Phương Du tham kiến Dương vương.”
“Dịch Khai Thành tham kiến Dương vương.”
Phía sau viện trưởng Dương, hai nam nữ trẻ tuổi hành lễ nói.
“Hai vị đều là thanh niên tài tuấn, đúng là làm rạng danh cho Dương thành chúng ta.” Dương vương vỗ vai hai người hai người, vui vẻ nói.
“Dương vương quá khen rồi, đây là chuyện bọn ta nên làm.” Hai người đáp.
Mọi người thấy hai thanh niên này, ánh mắt đều tỏ vẻ tán thưởng. Nhân vật thiên tài ưu tú như vậy thật sự hiếm có.
“Hóa ra hai thanh niên này là môn sinh đắc ý của viện trưởng Dương, quả nhiên khí độ bất phàm.”
“Đông Phương Du đang đứng thứ mười trên bảng Anh Tài, ta nghe nói thực lực của nàng lại tiến bộ thêm, không chừng còn có triển vọng tiến thêm một, hai bậc.”
“Dịch Khai Thành cũng rất giỏi, xếp hạng thứ hai mươi mốt, có thể bồi dưỡng được hai học viên thiên tài như vậy, không hổ là viện trưởng Dương.”
...
Tân khách xung quanh đều cảm khái sự chọn người sáng suốt và giáo dục hiệu quả của viện trưởng Dương. Nhìn Đông Phương Du và Dịch Khai Thành thể hiện rõ phong thái cường giả, không khỏi hâm mộ cực kỳ. Nếu con em nhà mình có được thành tựu như vậy thì chẳng khác nào chuyện tốt lớn lao đối với gia tộc, đáng tiếc đáng tiếc…
Song hai thanh niên tài tuấn này đều có xuất thân bình dân, nếu có thể kết thông gia cũng là một cách lôi kéo không tệ.
Các gia chủ thế gia ngồi đây đều sáng mắt, tự ôm tâm tư mà vẫn thản nhiên nói cười.
Cuối cùng khách khứa cũng đến hết. Dương vương đứng lên, nâng ly rượu nói: “Hôm nay mời chư vị đến đây là để cảm ơn chư vị trông coi Dương thành trong lúc bổn vương trọng thương. Một chén rượu này xin kính chư vị.”
Nói rồi uống một hơi cạn sạch.
“Dương vương khách khí.”
Mọi người lập tức đứng dậy, đều uống cạn rượu trong ly.
“Ngồi xuống, ngồi xuống cả đi.” Dương vương hạ tay, còn nói thêm: “Ngoài ra còn có một việc. Chư vị đều biết, mấy tháng trước, khi săn giết một con tinh thú hệ Độc, bổn vương vô tình trúng kịch động. May mà có con gái bôn ba khắp nơi, mới tìm được thuốc giải cho bổn vương, bằng không sợ là bổn vương đã mất mạng rồi. Cho nên hôm nay tại đây, ta nhất định phải cảm ơn con gái của ta.”
Dứt lời, một bóng dáng xinh đẹp được hầu gái nâng đỡ chậm rãi bước ra.
“Dung Tuyết, ngươi lập công lớn như vậy, vi phụ phải thưởng cho ngươi tử tế mới được.” Dương vương nói.
Lý Dung Tuyết cúi đầu, khẽ nói: “Phụ vương không sao là món quà tốt nhất với con rồi.”
“Ha ha ha, không hổ là con gái ngoan của ta.” Dương vương cười to nói: “Nhưng thưởng vẫn phải thưởng. Sau này vi phụ chắc chắn sẽ chọn cho ngươi một người chồng tốt nhất. Thanh niên tài tuấn đang ngồi đây, chỉ cần ngươi xem trọng ai, có phải trói lại vi phụ cũng đem đến cho ngươi.”
“...” Các tân khách đầu chảy sọc đen.
Lý Dung Tuyết đỏ bừng mặt, không ngờ Dương vương lại nói thế vào lúc này.
Những nam thanh niên đang ngồi đó đều mở to mắt, lập tức ngồi thẳng người, ngẩng đầu ưỡn ngực, mong Lý Dung Tuyết thấy được dáng vẻ đẹp nhất của mình.