Chương 424: Có mờ ám
Nếu được Lý Dung Tuyết coi trọng, đó chính là con rể Dương vương, sau này thăng quan tiến chức cũng chỉ bằng một câu nói của Dương vương. Nói thẳng ra, Dương vương là người nắm quyền của cả một thành phố, lại có huyết mạch đế quốc. Kết hôn với Lý Dung Tuyết coi như một bước lên trời.
Đây cũng là vì sao trước đây Diêu Dục lại bí quá hóa liều. Thật ra người cùng ôm suy nghĩ đó cũng không phải số ít.
Giờ phút này, Dịch Khai Thành ngồi sau lưng viện trưởng Dương, ánh mắt lóe lên tinh quang, cũng không biết đang suy nghĩ gì trong lòng.
Tiệc rượu khai màn, ăn uống linh đình, tiếng cười nói huyên náo, cực kỳ sôi nổi.
Vương Đằng không có nhiều người quen, bèn ngồi ngay tại chỗ thưởng thức đồ ăn, thi thoảng lại nhấp một ngụm rượu ngon, ngược lại có vẻ nhàn nhã tự tại.
Bên tai vang lên tiếng nhạc du dương, nhạc công bên kia đang gảy đàn, có bong bóng thuộc tính toát ra từ đầu ngón tay hắn.
(Cầm thuật x10)
(Cầm thuật x8)
...
“Ngay cả cầm thuật cũng có thuộc tính à!” Vương Đằng hào hứng nhặt lên.
Nhạc công: 36/100 (sơ cấp)
Phần nghề phụ lại thêm một nghề nghiệp mới.
“Lấy cái này làm gì, ta cũng có biết đàn đâu.” Vương Đằng dở khóc dở cười. Chỉ là tò mò nhặt lên, không ngờ lại mọc ra một nghề.
“Mà thôi, nhặt cũng nhặt rồi.”
Giữa bữa tiệc, khắp nơi có mấy nhạc công đang chơi đàn. Có thể được vương phủ mời tới đương nhiên là tài nghệ cao siêu, xung quanh họ đều có không ít bong bóng thuộc tính.
Vương Đằng thấy lòi ra một nghề mới, bèn đi nhặt tiếp.
Nhạc công: 535/1000 (cao cấp)
Nghề nhạc công này so với phù văn dễ thăng cấp hơn rất nhiều. Mới một lúc hắn đã đạt tới trình độ nhạc công cao cấp.
...
Tô Linh Huyên bên cạnh ăn sướng cả miệng, là ví dụ hoàn mỹ cho bản chất ăn hàng.
Không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ có ăn ăn và ăn.
Nàng thấy Vương Đằng uống rượu mà hơi thèm thuồng, định rót cho mình một ly nếm thử.
Vừa thò móng về phía chai rượu đã bị đánh bay.
“Bốp!”
Một tiếng vang chát chúa, Tô Linh Huyên cuống quýt rụt tay về, chỉ thấy mu bàn tay đỏ bừng, đau đến mức nàng hít một hơi lạnh.
“Ngươi đánh ta làm gì hả?” Tô Linh Huyên cả giận nói.
“Trẻ con uống gì mà uống.” Vương Đằng nói.
“Ngươi uống được thì sao ta lại không, rõ ràng cũng chẳng hơn ta mấy tuổi.” Tô Linh Huyên bất giác chột dạ nhưng vẫn tỏ vẻ không phục nói.
“Thứ nhất, ta là sư huynh của ngươi. Tục ngữ nói huynh trưởng như cha, sư huynh cũng là huynh, cho nên ta cũng như cha ngươi, đương nhiên phải trông chừng ngươi rồi. Thứ hai, lớn hơn vài tuổi cũng là lớn hơn, không phục thì ngươi tìm cha ruột ngươi hỏi thử xem sao không sinh ngươi sớm thêm mấy năm đi.” Vương Đằng ung dung nói.
Tô Linh Huyên bị bài huynh trưởng như cha của hắn đánh cho đầu óc ù ù cạc cạc, vẻ mặt ngơ ngác, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, nổi giận nói: “Phi phi phi, hay cho tên Vương Đằng tâm tư bất chính nhà ngươi, vậy mà lại muốn làm cha ta.”
(O A O|||)
Con nhỏ ngốc này!
“Khụ khụ, vừa rồi là trình bày quan hệ nhân quả cho ngươi thôi, ta nào muốn làm cha ngươi.” Vương Đằng vội hắng giọng nói.
Tô Linh Huyên còn định biện giải gì đó.
“Dừng hình!” Vương Đằng vội vàng cắt ngang nàng, nói: “Mau ăn đi, không ăn là người khác ăn hết đó.”
Tô Linh Huyên lập tức giật mình, không thèm nói lý với Vương Đằng nữa, vừa ăn ngấu nghiến vừa oán giận nói: “Đều tại ngươi, tự nhiên lại muốn làm cha ta. Tên xấu xa nhà ngươi.”
“Có thể đừng nhắc vụ này nữa được không.” Vương Đằng cạn lời, thầm nghĩ mình nói có một lần, kết quả Tô Linh Huyên nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần, cứ như sợ người khác không biết vậy.
Không thấy xung quanh rất nhiều người đều đang nhìn sang bên này, ánh mắt qua lại giữa hắn và Tô Linh Huyên, vẻ mặt cổ quái.
Rất nhiều người đang ngồi đều là đại lão tu vi võ đạo cao thâm, thính lực rất mạnh, tuy hai người nói chuyện không lớn tiếng nhưng đều rơi vào tai bọn họ.
Viện trưởng Dương ngồi đối diện cười ha hả nói: “Qua Lâm, hai đồ đệ này của ngươi đúng là thú vị.”
Qua Lâm lòng phiền muộn, ngoài miệng lại nói: “Đồ đệ ta hồn nhiên ngây thơ, bản tính thuần lương.”
“Ha ha.” Viện trưởng Dương mỉm cười.
Vương Đằng thấy hai người có vẻ đối chọi gay gắt, thầm nghĩ chẳng lẽ sư phụ mình và viện trưởng từng có va chạm?
Lý Dung Tuyết ngồi bên cạnh Dương vương, thấy Vương Đằng, gương mặt thoáng qua vẻ ảm đạm.
“Ngươi quen đệ tử mới của hội trưởng Qua Lâm à?” Dương vương là nhân vật thế nào, chỉ cần quan sát chút biến hóa rất nhỏ trên mặt Lý Dung Tuyết đã nhìn ra điều gì, khẽ hỏi.
“Vâng.” Lý Dung Tuyết gật đầu, không hề giấu diếm, dùng cách truyền âm kể lại chuyện xảy ra khi săn giết mãng xà mào gà vảy xanh.
Dương vương nghe xong bèn nhíu mày nói: “Diêu gia đúng là ngày càng phách lối.”
Ánh mắt hắn âm thầm nhìn về phía một chiếc ghế bên dưới. Diêu gia có địa vị rất cao ở Dương thành, hôm nay đương nhiên cũng tới.
Cho nên hắn cũng dùng phương thức truyền âm nói.
“Con thấy e rằng Diêu gia đã hai lòng rồi, bằng không đã không hành sự như vậy.” Lý Dung Tuyết dùng truyền âm nói.
“Bất kể có hai lòng hay không, dám dùng thủ đoạn này thì tất nhiên không thể đơn giản buông tha cho họ. Ta phái người điều tra thử, nếu thật là hai lòng thì cũng dễ thu thập chứng cứ.” Dương vương nói.
Lý Dung Tuyết gật đầu, do dự một lát mới kể ra chuyện mình lừa Vương Đằng, muốn để hắn giúp mình một tay.
“Ngươi đó.” Dương vương lắc đầu, đưa ngón tay chọt lên trái Lý Dung Tuyết.
Sau đó nhìn về phía Vương Đằng, gọi: “Tiểu huynh đệ Vương Đằng.”
“Vương gia!” Vương Đằng nghe tiếng, cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, không biết sao Dương vương lại gọi hắn, không khỏi ngẩng đầu lên.
“Chuyện giữa các ngươi ta đã nghe Dung Tuyết nói rồi. Đây là nàng làm sai, ta thay nàng xin lỗi ngươi. Chén rượu này ta mời ngươi.” Dương vương cạn sạch rượu trong ly, sảng khoái nói.
Lời vừa nói ra, mọi người ngồi đây đều kinh hãi.
Dương vương xin lỗi Vương Đằng?
Tuy bây giờ bọn họ đều hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra.