Chương 425: Hắn là hung thủ
Nhưng Dương vương có thân phận gì, hắn lại đích thân xin lỗi Vương Đằng? Hơn nữa nghe Dương vương nói, lời xin lỗi này là vì giữa quận chúa và Vương Đằng từng xảy ra chuyện, hóa ra bọn họ đã quen biết từ lâu.
“Ngươi nói quá lời rồi, chỉ là chút hiểu lầm nhỏ mà thôi.” Vương Đằng đứng dậy đáp lễ.
“Ngồi đi, chỉ là hiểu lầm, nói ra là tốt rồi.” Dương vương cười thoải mái, lại giơ ly rượu lên: “Song ta vẫn phải mời ngươi một chén. Còn vì sao thì trong lòng ta và ngươi đều biết rõ, không cần nói ra nữa.”
Nói xong lại uống cạn một ly, lòng dạ rộng lượng khiến người khác phải thán phục.
Mọi người xung quanh thấy hai người thần thần bí bí, trong lòng khó chịu như mèo cào. Nhưng Dương vương không nói, bọn họ cũng không tiện hỏi ra.
“Vương huynh, trước là ta sai, mong ngươi đừng để trong lòng, chúng ta vẫn là bạn bè.” Lý Dung Tuyết đứng dậy mời rượu, nói.
“Quận chúa không cần đa lễ.” Vương Đằng cười khổ nói.
Dương vương và quận chúa lại chịu hạ thấp thân phận, xin lỗi trước mặt nhiều người như vậy, có thể thấy được thành ý lớn lao. Nếu hắn vẫn giữ mãi trong lòng thì có vẻ quá nhỏ nhen.
Lúc này, ánh mắt đám thanh niên tài tuấn nhìn Vương Đằng đều trở nên quái dị.
Mờ ám!
Giữa quận chúa và Vương Đằng chắc chắn có gì đó mờ ám.
Vẻ mặt của hai người này hoàn toàn không giống quan hệ đối địch, trái lại dường như từng xảy ra rất nhiều chuyện, giống như một đôi… oan gia.
Mọi người chợt thấy chua loét!
Tô Linh Huyên huých Vương Đằng: “U là trời, các ngươi quen nhau như nào vậy?”
“Muốn biết hả?” Vương Đằng liếc xéo nàng.
“Ừ.” Tô Linh Huyên gật đầu lia lịa, tràn đầy sự tò mò.
“Không nói cho ngươi biết.” Vương Đằng cười ha hả đáp.
“...” Tô Linh Huyên.
Lúc này, vị trí gần cuối của ghế tân khách, có hai thiếu nữ đang tỏ vẻ khiếp sợ nhìn nhau, trong mắt là thần sắc khó tin.
“Sao, sao lại là hắn?” Một trong hai thiếu nữ trợn tròn mắt nói.
Một thiếu nữ khác thở dài, trong lòng buồn bã. Ngẫm lại hiểu lầm với hắn trước đây mà có chút buồn cười.
Người ta quen biết cả quận chúa, còn là đồ đệ của hội trưởng Qua Lâm, sao có thể để ý đến nàng được?
Hai thiếu nữ này chính là Mạnh Xảo và Phỉ Thanh Tâm mà Vương Đằng vô tình gặp được trên thuyền bay khi mới tới Dương thành.
“Các ngươi quen Vương Đằng kia à?” Một thanh niên bên cạnh hỏi.
“Chúng ta chỉ tình cờ gặp được trên đường thôi anh.” Phỉ Thanh Tâm nói.
“Anh Phỉ Hoài, chắc ngươi không biết, chúng ta đâu chỉ quen không thôi…” Lúc này, Mạnh Xảo kể lại chuyện hôm đó gặp nhau trên đường, ngôn từ xác đáng, nói rất thậm tệ về phẩm hạnh của Vương Đằng.
“Không ngờ hắn lại là người như vậy. E là quận chúa và Dương vương đã bị che mắt rồi.” Tinh quang lóe lên trong mắt Phỉ Hoài, hắn cất lời.
“Anh, ngươi đừng nghe Mạnh Xảo nói vậy. Chuyện lúc đó không phải như vậy đâu. Mạnh Xảo hơi có thành kiến với hắn.” Phỉ Thanh Tâm vội nói.
“Thanh Tâm, ta vẫn tin tưởng lời Mạnh Xảo. Ngươi nghĩ xem mấy năm nay nàng đã cản giúp ngươi bao nhiêu ong bướm. Cũng chỉ có nàng ở bên cạnh ngươi, ta mới yên tâm hơn chút.” Phỉ Hoài không đồng tình, nói: “Ngươi đơn thuần quá, dễ dàng tin tưởng người khác. Phải biết lòng người khó dò, có những người tâm tư kín đáo, chỉ tới lúc đắc thủ mới lộ ra chân diện mục, đến lúc đó đã muộn rồi.”
“Đúng vậy. Ngươi là người trong cuộc mơ hồ cho nên mới không nhìn rõ. Ngươi xem lúc ở thuyền bay hắn ân cần với ngươi thế nào, kết quả chớp mắt đã nhập nhằng với quận chúa. Có thể thấy hắn vốn chỉ muốn chơi đùa mà thôi.” Mạnh Xảo nói.
“Không được, ta không thể nhìn quận chúa và Dương vương bị che mắt.” Phỉ Hoài toan đứng dậy.
Phỉ Thanh Tâm bị hai người họ làm lung lay, thấy hắn định đứng lên bèn vội vàng kéo người lại, nói: “Anh ơi, ngươi quên rồi sao? Hắn là đệ tử của hội trưởng Qua Lâm. Ngươi tùy tiện nói như vậy sẽ đắc tội hội trưởng Qua Lâm đấy.”
“Chuyện này…” Phỉ Hoài lập tức phản ứng lại, hơi xấu hổ nhưng cũng không dám đứng dậy nữa.
“Hội trưởng Qua Lâm chắc cũng bị che mắt. Nếu có thể vạch trấn hắn, để hội trưởng Qua Lâm thấy rõ con người Vương Đằng thì chắc hẳn sẽ không làm khó chúng ta đâu.” Mạnh Xảo nói.
“Các ngươi nghĩ đơn giản quá. Chỉ bằng đôi câu vài lời sao đủ vạch trần hắn, đến lúc đó sẽ chỉ khiến các ngươi rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Không chừng hội trưởng Qua Lâm và Dương vương còn cho rằng các ngươi dựng chuyện vô lý, nhất định sẽ trách tội các ngươi.” Phỉ Thanh Tâm nói.
Hai người nghe nàng nói vậy, tuy không cam lòng nhưng vẫn bỏ qua suy nghĩ này. Nếu đắc tội hội trưởng Qua Lâm và Dương vương, gia tộc bọn họ sợ là sẽ không được sống yên ổn, ngay cả Dương thành cũng không chứa chấp họ.
Phỉ Thanh Tâm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng khiến bọn họ từ bỏ suy nghĩ này. Nàng không biết vì sao mình lại phải nói giúp Vương Đằng, có lẽ người ta cũng chẳng nhớ đến nàng.
Phỉ Thanh Tâm không khỏi cười khổ.
Đúng lúc này, vị trí gần giữa trong chỗ tân khách có một người đột nhiên đứng dậy.
“Vương gia, có một chuyện mong ngươi làm chủ thay Diêu mỗ.” Người này gương mặt bi thương, hành lễ với Dương vương nói.
Nụ cười trên mặt Dương vương dần biến mất, nhìn hắn nói: “Diêu gia chủ, ngươi có chuyện gì muốn ta làm chủ?”
“Hai đứa con trai của ta đều bị người ta giết hại, mà hung thủ đang ở ngay chỗ này.” Diêu Hồng Thọ lạnh lùng nói.
Mọi người không khỏi khiếp sợ.
Người Dương thành đều biết con trai của gia chủ Diêu gia bị người ta giết chết, hơn nữa còn là bên võ giả Địa tinh. Hiện giờ hắn lại nói hung thủ đang ở đây, lẽ nào trong số mọi người có người Địa tinh trà trộn vào?
Vả lại hắn còn nói hai đứa con trai đều bị người sát hại!
Nhất thời mọi người đều có biểu cảm khác nhau, có người buồn rầu cảm thông, có người trông lại hả hê.
Ánh mắt Vương Đắng lóe lên, ngồi tại chỗ, đáy mắt toát lên một tia sáng lạnh.
Con chó điên này!
“Ồ, ngươi nói hung thủ là ai?” Dương vương mặt không cảm xúc. Hắn đã biết là Lý Dung Tuyết giết Diêu Dục, gia chủ Diêu gia lại tố cáo vào lúc này, chẳng lẽ muốn cá chết lưới rách hay sao?
Về phần đứa con trai nhỏ bị người Địa tinh giết chết, hắn cũng có nghe qua. Lúc này nói ra lẽ nào có liên quan gì đó?