Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 426: Ngươi! Đáng! Chết!

Chương 426: Ngươi! Đáng! Chết!

Nét mặt Lý Dung Tuyết đanh lại, bất giác nhìn sang Vương Đằng, thấy hắn vẫn lạnh nhạt như trước, không khỏi bình tĩnh lại. Diêu Hồng Thọ nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Vương Đằng.
“Chính là hắn.”
Hắn đưa tay chỉ thẳng vào Vương Đằng.
Trong phút chốc, mọi người đều ngoảnh mặt nhìn về phía Vương Đằng.
Vẻ mặt Vương Đằng bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười.
“Giết chết hai đứa con trai của gia chủ Diêu gia?” Ba người Mạnh Xảo và Phỉ Thanh Tâm cùng mở to mắt.
“Có người nói con trai nhỏ của Diêu gia chủ bị võ giả Địa tinh giết chết, sao lại là hắn chứ?” Phỉ Thanh Tâm không thể tin nổi.
“Ngươi quên hắn cũng tới từ Ung thành rồi sao? Đó là địa bàn của người Địa tinh chứ đâu.” Mạnh Xảo nói.
“Quả nhiên tiểu tử này không phải thứ tốt lành gì. Hắn chết chắc rồi, gia chủ Diêu gia sẽ không bỏ qua cho hắn.” Phỉ Hoài hưng phấn nói.
“Diêu gia chủ, có mấy lời không thể nói lung tung.” Lúc này, Qua Lâm đứng lên, nhìn Diêu Hồng Thọ, thản nhiên nói.
“Diêu gia chủ, chỉ định hung thủ giết người là phải có chứng cứ.” Dương vương nói.
“Có phải hay không, để hắn ra đối chất với ta một phen là biết ngay.” Mắt Diêu Hồng Thọ lóe lên vẻ điên cuồng, nói.
“Diêu gia chủ muốn đối chết thế nào?” Vương Đằng đứng dậy.
“Ta đã điều tra, ngươi là người từ Ung thành tới phải không.” Diêu Hồng Thọ nói.
“Mỗi ngày người từ Ung Thành tới chẳng biết bao nhiêu mà kể, không thể chứng minh được điều gì hết.” Lý Dung Tuyết cất lời.
Diêu Hồng Thọ nhìn thấy Lý Dung Tuyết, nỗi hận trong lòng trào dâng. Hắn biết chuyện Diêu Dục gây ra, cho nên chuyện Diêu Dục chết chắc chắn Lý Dung Tuyết không thoát khỏi liên quan. Đáng tiếc hắn không thể làm gì được Lý Dung Tuyết, chỉ có thể nuốt hận vào trong, cầm một bức tranh cuộn ra, nói: “Khi con trai nhỏ của ta bị giết, ta đã tìm người vẽ lại chân dung mấy võ giả Địa tinh, mọi người xem qua là biết.”
Soạt một tiếng, tranh cuộn mở ra.
Bên trên vẽ thành viên của tiểu đội Chiến Hổ, mà chân dung Vương Đằng nằm chình ình trong đó.
“Tên Vương Đằng này thật sự là võ giả Địa tinh!”
Mọi người nhìn chân dung Vương Đằng bên trên, so chiếu tỉ mỉ, nhất thời đều hết sức kinh ngạc.
“Giờ ngươi còn lời gì để nói không?” Diêu Hồng Thọ nói.
“Đúng là đồ đệ của ta đến từ Địa tinh nhưng giờ Địa tinh vẫn chưa đối địch với đại lục Tinh Võ chúng ta, cho nên ta đã nhận hắn làm đệ tử. Mà Diêu gia chủ này, ta nghe nói ngươi vẫn chưa xác định được ai là người giết đứa con trai nhỏ của ngươi, cho nên đã giết hại rất nhiều người vô can. Bây giờ ngươi làm sao xác định được là đồ đệ của ta giết?” Qua Lâm từ tốn nói.
“Bởi vì ta có nhân chứng!” Diêu Hồng Thọ đột nhiên nở nụ cười bệnh hoạn, chắp tay nói với Dương vương: “Xin vương gia đồng ý cho ta dẫn người vào đây.”
Vương Đằng híp mắt lại, chẳng biết vì sao đột nhiên có một dự cảm xấu.
“Được.” Dương vương nhìn sang Qua Lâm và Vương Đằng, cuối cùng gật đầu nói
Chẳng bao lâu sau, một người toàn thân đầy vết máu bị mang lên, trình diện giữa hai hàng ghế tân khách.
Người đó bị trọng thương, tay chân vặn vẹo khác thường, rõ ràng đã chịu đựng sự hành hạ không giống người.
Rất nhiều người thấy thảm trạng của người này đều không khỏi nhíu mày.
Mà khi Vương Đằng nhìn thấy hắn, cả người chấn động, sắc mặt trở lên cực kỳ khó coi.
Tuy trên mặt người đó toàn vết máu nhưng ngay khi nhìn thấy hắn, Vương Đằng đã lập tức nhận ra đó là ai.
Lâm Chiến!
Là đội trưởng tiểu đội Chiến Hổ, Lâm Chiến!
Vương Đằng không ngờ mình lại nhìn thấy Lâm Chiến ở đây.
“Thế nào, Vương Đằng, ngươi còn không chịu thừa nhận sao?” Diêu Hồng Thọ nhìn Vương Đằng, cười nói.
“Ngươi! Đáng! Chết!” Trong mắt Vương Đằng bắn ra hàn quang, nhìn hắn chằm chằm.
“Không, ngươi mới đáng chết!” Diêu Hồng Thọ vẻ mặt lạnh băng, sát khí mồn một: “Khi ngươi giết chết hai đứa con trai của ta, ngươi nên chết đi mới phải.”
“Bọn chúng chết chưa hết tội. Muốn giết ta thì phải chuẩn bị tâm lý chịu chết rồi.” Vương Đằng lạnh lùng nói.
“Bị giết thật kìa!” Mọi người thất kinh.
“Thực lực Diêu Dục rất mạnh, trước nay mang danh thiên tài mà lại bị hắn giết chết?” Mạnh Xảo cả kinh nói.
“Vương Đằng giết hai đứa con trai của gia chủ Diêu gia, thù này quá lớn, chắc chắn không thể bỏ qua được.” Phỉ Hoài cười nói.
“Sao lại vậy chứ...” Trái tim Phỉ Thanh Tâm như muốn nhảy lên cổ họng.
“Tên này nhìn bề ngoài vô hại, vậy mà lại giết hai đứa con trai của gia chủ Diêu gia, xem ra cũng không phải đơn giản như bề ngoài.” Ấn tượng của Thư Hồng Diệp và Đàm Sa Sa về Vương Đằng khá tốt, chỉ là không ngờ hắn sẽ có một mặt tàn nhẫn như vậy.
Bên kia, Vạn Phi Phượng mỉm cười: “Xem ra không cần ta ra tay nữa.”
Đông Phương Du và Dịch Khai Thành là môn sinh đắc ý của viện trưởng Dương, tự nhiên cũng rất chú ý tới Vương Đằng, lúc này muốn xem thử hắn sẽ phá giải thế nào.
Viện trưởng Dương cũng đánh giá vị đệ tử của Qua Lâm bằng ánh mắt sâu xa, cười rất vô lương, cứ như thấy Qua Lâm có phiền phức là cực kỳ vui vẻ.
Mà lúc này Qua Lâm mặt không đổi sắc. Với địa vị và thực lực của hắn, muốn bảo vệ Vương Đằng chẳng có gì khó khăn, chỉ là hắn không mong đệ tử của mình là một kẻ lạm sát người vô tội.
“Vương gia, hung thủ đã thừa nhận, xin vương gia làm chủ cho ta, giết chết tên này, báo thù cho hai đứa con của ta.” Diêu Hồng Thọ cúi người hành lễ với Dương vương.
Mọi người không khỏi nhìn về phía Dương vương, không biết hắn sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Vương Đằng là đệ tử của Qua Lâm, chắc chắn không thể nói giết là giết nhưng Diêu Hồng Thọ đã tố cáo việc này với Dương cương, hắn chắc chắn phải đưa ra một câu trả lời thích hợp.
“Diêu Dục không phải hắn giết mà là do ta giết.” Lúc này, Lý Tuyết Dung đột nhiên lên tiếng.
Vương Đằng quay đầu, kinh ngạc nhìn nàng.
Nếu nói trước đây hắn còn cảm thấy uất ức vì bị Lý Dung Tuyết tính kế thì bây giờ, suy nghĩ ấy đã tan thành mây khói ngay khi nàng đứng ra.
Có lẽ lúc đó Lý Dung Tuyết chỉ là quan tâm tắc loạn. Dương vương trúng độc, nguy trong sớm tối, nàng mới không biết chừng mực như vậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất