Chương 430: Đôi cánh hỏa diễm, không trung giết địch
Bên kia, đám người Đông Phương Du, Dịch Khai Thành, Vạn Phi Phượng cũng đang giết địch. Vào thời khắc nguy nan này, những cường giả trẻ tuổi đều không lùi bước, xông lên đầu chiến tuyến, dũng mãnh bất khuất. Giết!
Ánh mắt Vương Đằng tràn đầy kiên nghị, cầm trong tay chiến kiếm, như một sát thần, giết về phía loài Hắc Ám đang tập trung đông nhất.
Một kiếm một con, giết giết giết!
Nếu bóng đêm phủ xuống thì hãy để nó nhường ra một con đường xán lạn.
Dương thành.
Thành trì rộng lớn phồn hoa ngày xưa, giờ đã rơi vào tuyệt cảnh.
Tường thành cao lớn nguy nga không thể chống chọi nổi loài hắc ám đông đúc bên ngoài, từng lớp vòng bảo hộ không ngừng chấn động dưới sự công kích của loài Hắc Ám, thậm chí có nhiều chỗ đã xuất hiện những vết nứt nhỏ.
Lượng lớn phù văn sư phân bố ở các nơi trong Dương thành duy trì sự vận hành của pháp trận phòng ngự, đồng thời bổ khuyết cho những nơi xuất hiện vết nứt bất cứ lúc nào.
Lưu gia và Tô gia đều là thế gia phù văn, cũng phái ra tinh anh của gia tộc, bảo vệ đại trận vận hành.
Lúc này, Tô Linh Huyên, Tô Linh Vân, thậm chí cả đám người Lưu Tinh Huy đều đang ở trên tường thành. Bọn họ được gọi là thiên tài, đương nhiên thực lực cũng mạnh hơn phù văn sư bình thường rất nhiều, cũng xem như một đội quân tiên phong.
Mà ở nơi khác, có một vết nứt rất lớn đã không thể khép lại được nữa, lượng lớn loài Hắc Ám vọt vào Dương thành.
Khe hở đó chính là vết đao do Ma tướng tám tay chém ra.
Uỳnh uỳnh!
Trên bầu trời vang lên những tiếng nổ không ngừng.
Bốn bóng người hóa thành bốn vệt lưu quang, thi thoảng va chạm với nhau rồi bay ngược ra, sau đó va chạm lần nữa.
Mỗi lần va chạm đều phát ra tiếng nổ, dư ba chiến đấu hình như từng vòng sóng nguyên lực khuếch tán ra xung quanh, thanh thế kinh người.
...
Bên dưới, các thế lực lớn ở Dương thành đều có một lượng lớn võ giả đang chiến đấu cùng với loài Hắc Ám.
Học viện Dương Thành, các đại gia tộc, binh sĩ quân bộ v.v…
Chiến đấu cực kỳ oanh liệt, mỗi thời mỗi khắc đều có Nhân tộc ngã xuống. Sự đáng sợ của loài Hắc Ám từ lâu đã khắc sâu trong tâm khảm nhân loại, chúng nó cực kỳ khó chơi, cũng rất khó giết chết.
Đối với võ giả Nhân tộc, chúng nó giống như một cơn ác mộng.
Cũng may Nhân tộc đã nắm được nhược điểm của loài Hắc Ám. Chỉ cần phá hủy trái tim và phần đầu của nó là có thể giết chết nó.
Tập trung sức mạnh công kích, loài Hắc Ám cũng không chiếm được lợi ích gì.
Khiến người ta đau đầu nhất là, loài Hắc Ám còn có một đặc tính – Đồng hóa!
Những võ giả Nhân tộc bị thương nặng cực kỳ dễ bị nguyên lực Hắc Ám xâm nhiễm. Một khi tinh thần bị ảnh hưởng sẽ hóa thành cỗ máy giết chóc không có cảm xúc.
Giống như loài Hắc Ám cấp thấp vậy.
Theo ngày càng nhiều võ giả Nhân tộc và loài Hắc Ám chết đi, lượng lớn bong bóng thuộc tính lơ lửng trên chiến trường.
(Nguyên lực hệ Hỏa x3)
(Nguyên lực hệ Thổ x4)
(Nguyên lực Hắc Ám x3)
(Tinh thần x2)
(Nguyên lực hệ Thủy x5)
(Nguyên lực Hắc Ám x8)
...
Vương Đằng vừa đánh chết loài Hắc Ám vừa phóng niệm lực tinh thần ra, lướt qua xung quanh, thu thập bong bóng thuộc tính gần đó.
May là tinh thần lực của hắn đã đạt tới Vương cảnh, bằng không chẳng bao lâu niệm lực tinh thần sẽ khô kiệt, khó có thể sử dụng trong thời gian dài.
Thậm chí trên người loài Hắc Ám còn có thể rớt thuộc tính tinh thần. Dưới sự bổ sung không ngừng của thuộc tính tinh thần mới có thể khiến hắn duy trì niệm lực tinh thần không khô kiệt.
Lúc này, có lẽ đã cảm nhận được sức mạnh của Vương Đằng, bốn năm con loài Hắc Ám cấp thấp xung quanh đều nhào về phía hắn.
“Cẩn thận.” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh, nhắc nhở Vương Đằng.
Chính là Đông Phương Du của học viện Dương Thành.
“Cút!”
Đối mặt với mấy con loài Hắc Ám, Vương Đằng trừng mắt, một kiếm quét ngang. Kiếm nhận hỏa diễm đỏ thẫm trực tiếp chém bay đầu chúng, chết không thể triệt để hơn.
Đông Phương Du nhìn mà ngây người. Năm con loài Hắc Ám đồng thời công kích, tuy chỉ là loài Hắc Ám cấp thấp nhưng bọn họ cũng phải tốn kha khá sức lực, Vương Đằng lại trực tiếp giết sạch bằng một chiêu.
Thực lực của tên này mạnh đến mức nào?
Nàng đột nhiên nhớ đến trước đó Vương Đằng dùng một quyền đối chọi với cấp Chiến Binh lục tinh Diêu Hồng Thọ, trong lòng càng thấy khiếp sợ hơn.
Vương Đằng quay đầu nhìn về phía Đông Phương Du vừa nhắc nhở mình, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, thân hình vọt tới, một kiếm đâm thẳng vào tim loài Hắc Ám.
Trong lúc Đông Phương Du ngẩn người, con loài Hắc Ám này đã nhào tới sau lưng nàng, muốn giết chết nàng.
Nói cũng lạ, loài Hắc Ám cấp thấp không có trí tuệ nhưng vẫn giữ một bản năng chiến đấu cực kỳ nhạy bén, am hiểu nắm bắt thời cơ, đặc biệt khó chơi.
“Đừng ngẩn ra đó.”
Vương Đằng rút chiến kiếm ra khỏi ngực loài Hắc Ám, lưỡi kiếm tắm máu, xoay người xông vào một đám loài Hắc Ám đánh giết.
“Còn bị dạy dỗ nữa.” Đông Phương Du phục hồi tinh thần, trong lòng cười khổ.
Nàng đứng trong top mười bảng Anh Tài, thực lực đạt đến đỉnh phong của cấp Chiến Binh tứ tinh, hơn nữa lực chiến rất mạnh, từng vượt cấp giết chết cường giả cấp Chiến Binh ngũ tinh.
Cho nên nàng cũng không phải bình hoa gì, sau một hồi thất thần thì lập tức nghiêm mặt, lại tiếp tục tham gia chiến đấu.
Giờ khắc này, Vương Đằng không biết mình đã nhặt được bao nhiêu bong bóng thuộc tính. Hắn chỉ biết thực lực của mình ngày càng mạnh, nguyên lực trong cơ thể cuồn cuộn không dứt, khiến hắn càng giết càng hăng, tựa như bị chiến thần và sát thần phụ thể.
Người khác còn cần đan dược bổ sung tiêu hao nguyên lực mà hắn hoàn toàn không cần. Nơi nào hắn đi qua sẽ có một loạt loài Hắc Ám ngã xuống, khiến võ giả Nhân tộc xung quanh tròn mắt sững sờ.
Nhưng cũng phấn chấn lạ thường!
“Sao tên này lại mạnh như vậy?” Dịch Khai Thành là thiên tài số hai của học viện Dương Thành, thực lực ngay dưới Đông Phương Du. Dạ tiệc trước đó, hắn còn muốn so cao thấp với Vương Đằng. Nhưng bây giờ, chứng kiến cảnh tượng này, hắn rúng động đến mức không thốt lên lời, trong lòng đắng chát vô cùng.
Căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Lúc này, một bóng người lao xuống từ trên không trung, thẳng đến chỗ Vương Đằng.