Chương 431: Sát ý của kiến hôi với cự nhân chống trời
Đó là loài Hắc Ám huyết tộc cao cấp, lưng có cánh dơi, tốc độ cực nhanh, tựa như một tia sét giáng xuống, tay cầm một thanh chiến mâu. Mũi mâu lóe ra hắc quang lạnh như băng, đâm về phía đầu Vương Đằng.
Vương Đằng nghiêm mặt, chiến kiếm bổ ra, kiếm thế cửu thành bạo phát tam thành, trực tiếp đánh nát hắc quang.
Con loài Hắc Ám huyết tộc thấy một kích không trúng, vội vàng bay lên không trung, vỗ cánh để lại một loạt tàn ảnh, lúc ẩn lúc hiện xung quanh Vương Đằng, tìm cơ hội ra tay lần nữa.
Khóe miệng nó vẽ lên nụ cười nhạt, ánh mắt khinh miệt, dường như thấy Vương Đằng phải bó tay là một chuyện rất vui vẻ.
Soạt!
Đột nhiên, nó trợn tròn mắt.
Chỉ thấy sau lưng Vương Đằng đột nhiên mọc ra một đôi cánh hỏa diễm. Vỗ cánh một cái, hắn như một vệt kinh hồng đỏ thắm xuất hiện trước mặt loài Hắc Ám huyết tộc trong nháy mắt.
“Cấp Chiến Binh ngũ tinh.” Dịch Khai Thành thốt lên, cả người chết lặng.
Toàn bộ bảng Anh Tài chỉ có ba hạng đầu đạt đến cấp Chiến Binh ngũ tinh, hơn nữa những người đó đều đã hơn hai mươi tuổi.
Mà Vương Đằng trước mặt chỉ mời có mười bảy mười tám tuổi thôi, vậy mà đã thăng đến cấp Chiến Binh ngũ tinh rồi.
Ặc… Kinh khủng vậy sao!
Con loài Hắc Ám huyết tộc kia cũng bị dọa nhảy dựng, mắt trợn tròn. Song bản thân nó là cấp Chiến Binh ngũ tinh, lập tức phản ứng lại, sắc đỏ tươi lóe lên trong hai tròng mắt, quang mang yêu dị nổi lên, đâm về phía mắt Vương Đằng.
Chính là một kỹ năng thiên phú của huyết tộc… Hoặc tâm!
“Tự tìm đường chết!”
Vương Đằng cười nhạt, trong mắt cũng hiện lên quang mang đỏ tươi. Kỹ năng hoặc tâm đã bị hắn tu luyện đến trình độ tinh thâm từ lâu, giờ phút này, dưới sự tăng phúc của tinh thần lực Vương cảnh, đón lấy ánh mắt của con loài Hắc Ám huyết tộc trước mặt.
“Sao lại thế được?” Huyết tộc nhìn thấy đồng mang cực kỳ quen thuộc trong mắt Vương Đằng, vẻ mặt khiếp sợ, không thể tin nổi.
Ngay sau đó, gương mặt nó hiện lên vẻ mờ mịt, cả người khựng lại giữa không trung.
Vút!
Một cỗ kiếm quang đâm ra, xuyên qua buồng tim của nó...
Loài Hắc Ám huyết tộc cấp Chiến Binh ngũ tinh cứ thế chết dưới kiếm của Vương Đằng, khiến người khác không thể tin nổi.
Khoảnh khắc cái chết buông xuống, trong lòng con huyết tộc này tràn đầy sự phức tạp.
Nó tỉnh lại từ trong mê mang, sau đó gương mặt toát lên đủ loại thần sắc kinh ngạc, khiếp sợ, khó tin…
Rất khó tưởng tượng nó có thể biểu hiện ra nhiều trạng thái gương mặt như vậy trong nháy mắt.
Nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là... nó lại bị năng lực thiên phú hoặc tâm mà huyết tộc tự hào nhất gián tiếp hại chết?
Thật nực cười.
Huỵch!
Trong đầu toát ra suy nghĩ hoang đường như vậy, con loài Hắc Ám huyết tộc hoàn toàn mất đi sinh cơ, rơi ầm ầm xuống đất.
(Tinh thần x30)
(Nguyên lực Hắc Ám x65)
(Thiên phúc Hắc Ám trung cấp x10)
...
Vương Đằng nhặt đống bong bóng thuộc tính nó rơi xuống, không thèm nhìn lấy một cái, xoay người giết vào bầy loài Hắc Ám khác.
Dịch Khai Thành tận mắt chứng kiến tất cả, cổ họng không khốc, bất giác nuốt nước miếng, trong lòng cực kỳ chấn động, mãi không thể bình tĩnh nổi.
Grào!
Một tiếng gào thét vang lên. Hắn lập tức giật mình, chật vật né tránh, sau đó quay người giết loài Hắc Ám từ bốn phía nhào tới.
“Đù má, ông đây cũng không phải bùn nhão nhé.”
Dịch Khai Thành bị Vương Đằng kích thích, dấy lên sự hung ác trong lòng, vẻ mặt dữ tợn quần nhau với đám loài Hắc Ám.
Vương Đằng vỗ cánh, từ trên cao nhìn xuống Dịch Khai Thành.
Thấy thực lực hắn không kém, hoàn toàn có thể ứng khó một mình, bèn không để tâm nữa, quay đầu nhìn lướt qua chiến trường.
Thời gian này ở dị giới, tóc hắn dài hẳn ra, lúc này mái tóc đen dài đón gió bay phấp phới, cả người sát ý sôi trào, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
...
Lý Dung Tuyết thu xếp cho già trẻ và phụ nữ trong thành xong bèn dẫn người quay về tường thành, gia nhập chiến đấu. Thực lực của nàng đã đạt cấp Chiến Binh tứ tinh, loài Hắc Ám cấp thấp bình thường không thể đả thương được nàng.
Vạn Phi Phượng ở bên cạnh Tô Linh Huyên. Xung quanh phù văn sư đều có người bảo vệ, mà nàng phụ trách bảo vệ Tô Linh Huyên.
Thực lực của cô nàng này cũng là cấp Chiến Binh tứ tinh, mạnh hơn hai em trai của nàng khá nhiều.
Vạn Phi Bằng và Vạn Phi Vũ ở phía trước cách nàng không xa. Ba chị em được sắp xếp cạnh nhau, có thể chiếu cố lẫn nhau.
Tuy dưới tình huống như vậy không ai có thể may mắn thoát được nhưng mỗi gia tộc đều có tư tâm, đương nhiên không hy vọng tiểu bối nhà mình chết trong kiếp nạn này.
Họ chỉ là một trong số nhiều trường hợp. Mỗi gia tộc đều muốn giữ lại một mồi lửa nhưng tình hình lại không cho phép. Tai ương phủ xuống ai có thể thoát được?
Rất nhiều bóng dáng trẻ tuổi ngã xuống trong vũng máu, nơi nơi đều có thương vong.
Vương Đằng nhìn thấy Tô Linh Huyên, đáp xuống từ trên không trung, quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao cả, chỉ là tiêu hao hơi lớn mà thôi.” Tô Linh Huyên sắc mặt tái nhợt, lắc đầu nói.
“Ngươi nghỉ ngơi một lát đi, miễn cưỡng chống đỡ không phải cách hay.” Vương Đằng tiện tay giết chết loài Hắc Ám vừa tiếp cận, nói.
“Ừ.” Tô Linh Huyên biết rõ thực lực của Vương Đằng, thấy hắn ở bên cạnh bảo vệ, lập tức an tâm hơn nhiều, ăn linh đàn ngồi xếp bằng khôi phục.
Vương Đằng nhìn qua xung quanh, tình hình chiến đấu cực kỳ thảm liệt.
Nếu thật sự không còn cách nào, hắn sẽ làm theo lời Qua Lâm, mang Tô Linh Huyên đi.”
Dù phù văn sư liều mạng bảo vệ pháp trận nhưng dưới sự xung kích không ngừng của loài Hắc Ám, ngày càng nhiều vết nứt xuất hiện trên pháp trận, lượng lớn loài Hắc Ám xông vào trong thành, giết chóc trắng trợn.
Trên bầu trời, Ma tướng tám tay một mình độc chiến ba người Dương vương, Qua Lâm và viện trưởng Dương.
Lúc này tám cánh tay tráng kiện của hắn đều cầm binh khí, đao kiếm phủ mâu… mà thanh binh khí màu đen như đao như kiếm này là bắt mắt nhất.
Nó bức lui ba người Dương vương, cười ha hả nói: “Các ngươi chẳng chống đỡ được bao lâu đâu.”
Giọng nói đinh tai nhức óc vang khắp chiến trường, khiến võ giả Nhân tộc không khỏi chấn động, rất nhiều người đều sinh lòng tuyệt vọng.