Chương 475: Kẻ cuồng gạch, thiên hạ vô địch!
Đám đông sững sờ trước câu hỏi của hắn. “...”
“Táng, táng gạch á??”
“Tham tướng ngươi là quỷ à?”
“Ngươi FA chắc rồi!”
“Táng gạch với con gái, thế mà ngươi cũng nghĩ ra được!”
“Có thể ra tay ác ôn với một chị gái xinh đẹp như thế sao, cho dù thực lực của Mao Na rất mạnh, nhưng chắc chắn là Vương Đằng sẽ thương hoa tiếc ngọc lắm đó.”
“Vậy thì chưa chắc à nha, các ngươi quên cái tên Triệu Nguyên Võ sáng nay à, nhỡ Vương Đằng cũng luyện võ đến ngáo ngơ giống hắn thì sao?”
“Có đạo lý, đúng là điên rồi.”
...
Tại khu nghỉ ngơi Càn Nguyên tông, Triệu Nguyên Võ hắt hơi một cái rõ to, ánh mắt tỏ ra bực bội.
Mọi người không ngừng đoán già đoán non trong phòng livestream, nhưng không thể nghi ngờ một điều là sự hứng thú của họ đã được khơi dậy, rất chi là tò mò với trận đấu kế tiếp của Vương Đằng.
Trên lôi đài, trọng tài thổi còi, trận đấu chính thức bắt đầu.
Mao Na của Đại học số 1 chậm rãi bước ra, mỗi tay nàng nắm chặt một chiếc dao găm lóe hàn quang, trong khi ánh mắt nàng thì vô cùng bình tĩnh và sâu thẳm, giống như một bóng ma trong đêm tối.
Vương Đằng thoải mái đứng tại chỗ, hứng thú nhìn Mao Na.
Nữ sinh này có thực lực không kém, hơn nữa có vẻ như theo hướng linh hoạt, quan sát tiếp đến vũ khí thì rõ là nàng sở trường về cận chiến.
Nàng đang tìm cơ hội để ra tay.
Và vào một giây nào đó, Mao Na đột nhiên lắc mình, cơ thể hóa thành một vết bóng đen biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lại đã ở phía sau Vương Đằng, hai chiếc dao găm như song đao của loài bọ ngựa, bổ mạnh về phía thái dương của Vương Đằng với tốc độ cực nhanh.
Mao Na đột ngột tấn công khiến đám đông sững sờ.
Tốc độ của nàng quá nhanh, nhanh hơn rất nhiều những võ giả bình thường, gần như xuất hiện phía sau Vương Đằng chỉ trong tích tắc.
Thấy hai cây dao găm sắp đâm vào thái dương Vương Đằng thì không ít người hoảng hốt hô lên.
Trong phòng livestream của tham tướng Bạch cũng ồ hết cả.
“Móa! Móa! Móa!”
“Nhanh vãi, có phải người không vậy?”
“Vương Đằng nguy rồi!”
...
Nhưng đúng lúc này, Vương Đằng bỗng dưng ngồi thụp xuống làm cho hai cây dao găm bổ vào khoảng không.
Trong mắt Mao Na hiện lên sự kinh ngạc, ngay lập tức, chiếc chân dài thẳng tắp quét mạnh như một quả đạn pháo hòng đá vào Vương Đằng đang ngồi xổm bên dưới.
Bốp!
Không khí nổ tung, cho thấy lực đá này mạnh đến cỡ nào.
Tốc độ của Mao Na đã siêu nhanh, không ngờ sức lực cũng mạnh đến thế.
Ngay sau đó, chân của nàng đá trúng.
Chỉ thấy Vương Đằng vươn tay bắt được bắp chân của Mao Na.
Nếu là võ giả bình thường, chỉ dùng tay trần để đỡ một cước này thì e là bàn tay ấy cũng đi tong.
Nhưng Vương Đằng lại có thể bắt trọn được chân của Mao Na, người thì vẫn ngồi xổm ở đó, thậm chí không nhúc nhích một chút nào.
Đồng tử Mao Na co rút lại, sức mạnh của nàng được rèn luyện đặc biệt, mạnh hơn rất nhiều so với võ giả cùng cảnh giới.
Nhưng Vương Đằng lại có thể ngăn cản mà không tốn chút sức lực nào!
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy bắp chân mình truyền đến một giác râm ran là lạ.
“Ngươi tập chân tốt lắm đó nha!” Sau đó một giọng nói trêu chọc vang lên.
“Lưu manh!”
Mao Na biến sắc, tên Vương Đằng này dám nắn bắp chân nàng.
“Buông ra!”
Nàng tung người lên không, quét chiếc chân còn lại về phía đầu Vương Đằng.
“Cô nàng này ra tay tàn nhẫn thật đấy, chiêu nào cũng nhằm vào chỗ hiểm.” Vương Đằng lắc đầu, trên tay bỗng nhiên phát ra một lực hất Mao Na ra ngoài.
Đòn tấn công của nàng cũng tự khắc thất bại.
Mao Na xoay người trên không trung rồi đáp nhẹ xuống đất mà không phát ra bất cứ tiếng động nào bằng mũi chân.
Trên thính phòng, Từ Uyển Đồng sắc mặt kỳ lạ, nói: “Sao ta cảm thấy hình như vừa rồi hắn đã sàm sỡ Mao Na nhỉ?”
“Cái tên này!” Lâm Sơ Hàm cắn môi.
“Anh giai Vương Đằng xấu quá, ngay cả ta cũng chưa bị sàm sỡ bao giờ mà đã đi chòng ghẹo con yêu tinh trường khác rồi.” Điền Tiếu Tiếu tức tối nói.
Lâm Sơ Hàm: “...”
Từ Uyển Đồng: “...”
Hai người câm nín nhìn Điền Tiếu Tiếu, cảm giác động cơ của con nhóc này không trong sáng tí nào.
...
Trên lôi đài, sau khi vừa chạm đất, Mao Na không ngừng nghỉ, hóa thành một bóng đen xông về phía Vương Đằng một lần nữa.
Lần này, nàng chọn đánh chính diện, dao găm trong tay được bọc trong nguyên lực màu xanh hóa thành từng lưỡi dao màu xanh sắc lẻm, hoặc đâm hoặc chọc, hoặc quét ngang hoặc lia dọc, hai chiếc dao găm được nàng múa đến mức trông như một đóa hoa, trong khi người ngoài chỉ nhìn thấy từng vệt dư ảnh.
Cảnh tượng ấy có vẻ đặc biệt ly kỳ.
Nhưng Vương Đằng vẫn đứng yên tại chỗ, cơ thể lay động trái phải, đầu chỉ hơi nghiêng đi là đã né tránh được toàn bộ đòn tấn công của Mao Na, hóa giải chúng.
Gần như Mao Na không gây được bấy kỳ thương tích nào cho hắn.
Tham tướng Bạch trợn mắt há mồm trước cảnh tượng ấy, hai người giao đấu khiến người xem hoa mắt không nhìn kịp.
Mao Na có thực lực mạnh đã là sự thật được công nhận, nên mọi người không cảm thấy kinh ngạc lắm.
Nhưng Vương Đằng thì khác, giờ phút này hắn cũng khiến tất cả phải nhìn bằng cặp mắt khác, né công kích một cách nhẹ nhàng và thoải mái như vậy, trông thì rất phiêu diêu nhưng lại chứng tỏ thực lực không hề tầm thường.
Chỉ bằng biểu hiện ấy thôi cũng đủ cho người ta cảm thấy hắn khác hẳn với sự hời hợt đã thể hiện lúc trước.
Đồng thời, trong phong livestream của tham tướng Bạch cũng xôn xao.
“Đỉnh đỉnh đỉnh, thực lực của Vương Đằng không kém cạnh chút nào!”
“Tự nhiên lại có chút mong chờ!”
“Cứ cảm thấy hắn đang diễn, nhưng ta không có chứng cớ.”
...
Trên lôi đài.
Hai người giao thủ qua lại, chỉ trong một thời gian ngắn đã tung ra hơn trăm chiêu, lúc này Mao Na tung một cú đá quét ngang trúng vào khuỷu tay của Vương Đằng, sau đó lập tức giật về phía sau nhờ phản lực.
Mao Na khẽ thở hổn hển, nhìn khuôn mặt tỉnh bơ của Vương Đằng thì nội tâm đã nặng trĩu.
“Sao ngươi có thể mạnh như vậy?”
Nàng không hiểu, Vương Đằng đều dựa vào thủ đoạn không đoàng hoàng để dành chiến thắng trong hai trận đấu trước, lại có được thực lực cỡ này!
Mao Na hít một hơi thật sâu, nàng ý thức được rằng có dây dưa cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.