Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 481: Đàn anh, ta sẽ nhẹ một chút! (2)

Chương 481: Đàn anh, ta sẽ nhẹ một chút! (2)

Chờ một chút, ở chung một phòng! Vương Đằng hình như vừa nghĩ đến cái gì.
Trong nguyên hạch của hắn, chẳng phải nhiều loại nguyên lực cũng là đang ở chung một phòng à? Hơn nữa nhờ có hệ thống trợ giúp, cho tới nay chúng đều bình an vô sự.
Lúc này Vương Đằng nhắm mắt lại, đắm chìm tâm thần vào, cảm nhận tình hình bên trong nguyên hạch của mình.
Nhắm mắt lại một cái, là liên tục suốt nửa giờ.
Nửa tiếng sau, hắn từ từ mở mắt ra, trong con ngươi hiện lên sự tự tin sáng lóa.
Siêu tự tin!
Hắn ngưng tụ ra hai luồng thế ở trên tay một lần nữa, một gió một lửa, chậm rãi tới gần, trong mắt như có ánh sáng, lần này nhất định sẽ thành công…
Ầm!
Nổ… Nổ!!
Lại mẹ nó nổ rồi!!


Vì sao vậy?
Rõ ràng hắn đã hiểu rành rành những điểm mấu chốt, cũng tìm được cách thức để cả hai “chung sống hoà bình”, vì sao bọn chúng vẫn cứ nổ tung lên vậy?
Trong mắt Vương Đằng có chút mê mang, lần nữa bị bẽ mặt, cảm giác cả mặt cũng sắp sưng lên rồi!
“Ta vẫn không tin!” Trong lòng hắn càng quyết tâm, lại ngưng tụ thế phong hỏa lần nữa, thử thêm một lần nữa.
Oành!
Oành!
Oành!

Ba giờ sau, Vương Đằng nằm thành hình chữ ‘thái’ ở trên mặt đất, trên mặt mang biểu cảm không còn gì để lưu luyến.
Quá khó!
Vì sao lại khó như vậy?
Hắn không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra.
Chẳng lẽ hắn không phải là thiên tài sao?
Bản thân là một thiên tài, lòng tự tin lại bị tổn thương đến mức tan tác tơi bời, đến mức để hắn hoài nghi cuộc sống.
Một lát sau, hắn lại ngoan cường bò lên.
Nhận thua là chuyện không thể!
Sau đó…
Oành!
Oành!

Một đêm này, trong căn phòng huấn luyện của Vương Đằng không ngừng truyền ra tiếng nổ ầm, mãi cho đến sau nửa đêm mới dừng lại.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Mọi người tập hợp ở nhà hàng, ăn bữa sáng.
“Đỗ Vũ, sao quầng thâm hai mắt của ngươi mắt lại nặng như vậy?” Trên bàn, Hàn Chú đột nhiên hỏi.
Đỗ Vũ còn chưa mở miệng.
Lúc này có vài học sinh đại học Đông Hải đi từ bên cạnh qua, cũng có người hỏi lời như vậy.
“Vân Phàm, sao quầng thâm mắt ngươi lại nặng như thế?” Có người lên tiếng hỏi Tiêu Vân Phàm bên cạnh.
“Đừng nói nữa, không biết tên khốn nào chơi nổ phá lúc nửa đêm, làm ai cũng ngủ không yên.” Tiêu Vân Phàm căm hờn nói.
Vương Đằng: Σ(°△°)︴
“Ngươi cũng như thế?” Bọn người Hàn Chú mang nét mặt kỳ dị nhìn về phía Đỗ Vũ.
Đỗ Vũ thoáng gật nhẹ đầu buồn bực.
“Quá thiếu đạo đức, có phải là đối thủ nào của chúng ta làm không, dùng cách thức hèn hạ như vậy để làm ảnh hưởng trạng thái của ngươi.” Một học sinh đại học Đông Hải nói.
“Ai biết, tốt nhất đừng để ta biết là ai, nếu không ta nhất định sẽ đánh cho cha mẹ hắn cũng nhận không ra.” Tiêu Vân Phàm nói, cùng với mọi người đi xa mất.
Vương Đằng: ( ̄.  ̄)
Mọi người ăn bữa sáng xong, đi tới chỗ long sào, tám giờ sẽ bắt đầu thi đấu.
Trên màn hình lớn đang công bố ra danh sách thi đấu buổi sáng.
Vương Đằng: Tiêu Vân Phàm
“Ha ha.” Vương Đằng lập tức cười một tiếng.
Này gọi là gì đây? Không phải oan gia thì không gặp? Lão tiền bối và tiểu manh tân đọ sức?
Từ trước đến nay, bản thân Tiêu Vân Phàm luôn luôn thi đấu thuận buồm xuôi gió, chưa hề gặp phải gặp đối thủ nào có thực lực quá mạnh, một đường vô cùng thuận lợi mà đi đến đây, thậm chí còn từng đánh bại một người dự thi đứng đầu trường cao đẳng, điều này khiến tự tin trong lòng hắn càng tăng cao.
Bởi vậy dù là biết Vương Đằng từng đánh bại Mao Na, Tiêu Vân Phàm cũng không cảm thấy mình không phải đối thủ của hắn.
Hai người đi tới trên võ đài, hắn cười nói: “Đàn em Vương Đằng, không ngờ tới chúng ta sẽ chạm mặt ở đây.”
“Đúng là không ngờ tới.” Vương Đằng cũng cười, còn cười rất vui vẻ.
“Ngươi yên tâm, đều đến từ Đông Hải như nhau cả, ta sẽ ra tay nhẹ nhàng.” Tiêu Vân Phàm bụng lớn xua tay nói.

Trên khán đài.
Từ Uyển Đồng nhìn Lâm Sơ Hàm, nói ra: “Đàn anh Tiêu Vân Phàm và Vương Đằng gặp nhau, đây coi như là duyên phận sao?”
“Sao ta cảm giác trông như là nghiệt duyên hơn.” Điền Tiếu Tiếu lẩm bẩm một câu.
“Ngươi im miệng!” Hai người Lâm Sơ Hàm trừng mắt về phía nàng.
“Không biết Vương Đằng có phải là đối thủ của Tiêu Vân Phàm không?” Lâm Sơ Hàm có chút lo lắng.

Trên võ đài, trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Tiêu Vân Phàm cực kì tự tin, thản nhiên nói qua: “Đàn em Vương Đằng, ngươi ra tay trước đi.”
“Vậy ta không khách sáo nữa.” Vương Đằng cười ha ha, cũng không từ chối.
Vừa nói xong thì đột nhiên cả người hắn vọt tới trước, phóng thẳng về phía Tiêu Vân Phàm, sau đó vung một đấm ra.
Khán giả thấy cảnh này, nghị luận ầm ĩ.
“Vương Đằng quá khinh thường người khác!”
“Thực lực Tiêu Vân Phàm của đại học Đông Hải không yếu, nhưng xông thẳng lên như vậy, Tiêu Vân Phàm cũng chẳng phải kiểu người sẽ chờ đểbị đánh.”

“Quả nhiên vẫn thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu.” Tiêu Vân Phàm nhìn lấy Vương Đằng đang bay thẳng đến, trong lòng khinh thường, cũng giơ tay lên như thế, một quyền đấm thẳng về phía Vương Đằng.
Tuy nói ngoài miệng nói sẽ ra tay nhẹ nhàng, nhưng khi thật sự ra đánh, hắn lại không chậm trễ một chốc, vừa vào đã dùng hết sức, muốn một quyền giải quyết Vương Đằng cho xong.
Bên khóe miệng hắn lặng yên giương lên một nụ cười lạnh nhạt.
Hàn Chú đã thua, nếu bây giờ hắn có thể đánh bại cả Vương Đằng, vậy những thí sinh khác của Hoàng Hải nhất định cũng chẳng đáng sợ mấy. Vậy ba năm kế tiếp, đại học Đông Hải bọn họ cũng có thể trở mình một lần.
Ầm!
Giây tiếp theo, hai nắm đấm ầm ầm đối vào nhau, vang lên tiếng nổ đùng đoàng kinh khủng.
Biểu cảm trên mặt Tiêu Vân Phàm đột nhiên cứng lại, nắm tay cứ như vừa đánh lên trên một ngọn núi lớn, từ đối diện một sức lực kinh khủng dồn mạnh đến, đánh bay hắn ra bên ngoài.
“Phụt!” Cả người hắn bay thẳng lên không trung, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Cả người Vương Đằng lóe lên, đột ngột xuất hiện ở phía trên Tiêu Vân Phàm, nở một nụ cười mỉm quỷ dị về phía Tiêu Vân Phàm: “Đàn anh, ta sẽ nhẹ tay một chút.”
“?” Tiêu Vân Phàm một mặt ngơ ra, câu nói này còn mang nghĩa khác lắm, có thể đừng nói chuyện mập mờ như thế không vậy?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất