Chương 482: Bình thường ta khá săn sóc con gái.
Chưa kịp nhổ nước bọt, hắn lại nhanh chóng nhìn thấy, một viên gạch vàng óng ánh đang hướng thẳng đến bên gò má, không ngừng phóng to lên ngay trước tầm mắt hắn. “Không, đừng!” Trong lòng Tiêu Vân Phàm hét lên mấy tiếng thê thảm.
Tiêu Vân Phàm mặt mũi bầm dập sau một trận bôm bốp, đã bất tỉnh nhân sự nằm trên sàn đấu, nhưng thân thể vẫn hơi hơi co giật một chút.
“…”
Bốn phía rất yên tĩnh, bên trên khán đài im lặng.
Trọng tài ngây người nhìn Tiêu Vân Phàm trên sàn đấu, âm thầm mặc niệm ba giây cho hắn.
Đây là đứa trẻ đáng thương!
Người tham gia thi đấu khác của Đại học Đông Hải lúc này đều đang tụ tập dưới sàn đấu, vốn là để nhìn Vương Đằng bị đánh bại, kết quả hình như là ngược lại.
Tiêu Vân Phàm… thảm quá đi!
Nhân vật dẫn đầu của Đại học Đông Hải lại bị đánh bại triệt để như vậy, bọn họ cảm giác cực kỳ không chân thực.
Kịch bản sai rồi!
Chẳng lẽ không phải là Vương Đằng bị đánh bại, Tiêu Vân Phàm thắng lớn sao?
Đám người của Đại học Đông Hải nhìn nhau không nói gì, trong miệng toàn là chua xót, Đại học Đông Hải vẫn không bằng trường Quân đội Hoàng Hải.
Trên khán đài, đám người Điền Tiếu Tiếu và Từ Uyển Đồng hơi trầm tĩnh, kết quả này nói thật có hơi ngoài dự đoán của các nàng.
Tiêu Vân Phàm chính là nhân vật phong vân của Đại học Đông Hải, tiếng hô ở trong trường cực cao, mọi người đều cảm thấy hắn chắc chắn có thể chen vào top mười, nhưng bây giờ hắn lại bị Vương Đằng đánh bại một cách tàn nhẫn.
Vương Đằng là ai?
Tân sinh viên năm nhất, trạng nguyên thi võ năm nay của Đông Hải.
Có thể nói là nổi tiếng ở Đông Hải.
Kiểu mẫu của học sinh dốt thay đổi, không ngừng vươn lên!
Từ khi hắn trở thành trạng nguyên thi võ, tất cả mọi người đều đoán chắc hắn là thiên tài có thiên phú võ đạo rất cao.
Nhưng đọ sức giữa tân sinh viên năm nhất và sinh viên cũ năm thứ tư, thế mà là tân sinh viên năm nhất thắng.
Ngươi dám nghĩ sao?
Chênh lệch bốn năm, thiên phú này phải như thế nào thì mới có thể vượt qua!
“Ngươi bây giờ có phải nên vui mừng chút không?” Từ Uyển Đồng nhìn Lâm Sơ Hàm, cười gượng hỏi.
“Đáng lẽ là vui mừng, nhưng Tiêu Vân Phàm là đại biểu của Đại học Đông Hải bọn ta, trường mình bị đánh bại, ta lại chẳng vui nổi, cảm giác rất phức tạp.” Lâm Sơ Hàm nhăn mày nói.
“Đúng đó, các ngươi không thấy ta vừa rồi cũng đâu dám cổ vũ anh giai nhỏ Vương Đằng, chỉ sợ bị người ta cho là đồ phản bội.” Điền Tiếu Tiếu nói.
“Ừm… thôi đi, bỏ đi, chuyện này chúng ta cũng chẳng quản được, để cho bọn họ tự tranh đấu đi.” Từ Uyển Đồng xua xua tay bảo.
…
Theo trận đấu kết thúc, tiếng của bình luận viên vang lên: “Trận đọ sức này giữa Đại học Đông Hải và trường Quân đội Hoàng Hải dùng một loại… phương thức khiến người ta kinh ngạc hạ màn.”
“Bạn học Tiêu Vân Phàm thua trong tay bạn học Vương Đằng, trường Quân đội Hoàng Hải rốt cuộc đã thắng, trận đấu của hai người… rất đặc sắc!”
“Chẳng qua vết thương trên mặt của bạn học Tiêu Vân Phàm hơi nặng, người đâu mau tới đây nâng hắn xuống chữa trị…”
Khán giả dở khóc dở cười, cái đầu heo to thế, ngay cả bình luận viên cũng không nhìn nổi nữa sao?
Tầng hai khán đài, lãnh đạo trường của Đại học Đông Hải bỗng có hơi hối hận.
Nếu biết trước thì lúc đầu đã đoạt lấy Vương Đằng, với biểu hiện của hắn vào lúc này, cho dù có tiêu phí bao nhiêu chi phí cũng xứng đáng.
Biết vậy chẳng làm!
Biết vậy chẳng làm!
…
Người dự thi bị Vương Đằng đánh bại càng ngày càng nhiều, mà những người này đều không phải hạng người vô danh gì, điều này rốt cuộc khiến rất nhiều người xem trọng hắn, cảm thấy hắn chắc không phải đơn giản đến mua nước tương, Hàn Chú của Hoàng Hải bại rồi, nhưng không chừng còn có thể đi tiếp ở chỗ Vương Đằng.
Cho dù phương pháp tấn công của thằng nhóc này lúc nào cũng tà tính như thế, không đứng đắn như vậy, nhưng lại không thể phủ nhận sức mạnh của hắn.
. . .
‘Nguyên lực hệ Thổ x58’
‘Tinh thần x36’
‘Ngộ tính x48’
Vương Đằng nhặt bong bóng thuộc tính rơi xuống từ trên người Tiêu Vân Phàm, đi xuống sàn đấu, trở lại khu nghỉ ngơi của Hoàng Hải, hắn tìm một chỗ yên tĩnh mà ngồi, tiếp tục làm sự nghiệp vĩ đại là nhặt thuộc tính của hắn.
Niệm lực tinh thần lướt qua như tơ như gai, từng cái bong bóng thuộc tính tựa như một đám bóng trong suốt, sôi nổi lăn tới.
‘Nguyên lực hệ Thủy x35’
‘Nguyên lực hệ Mộc x66’
‘Tinh thần x25’
‘Ngộ tính x20’
…
Đang lúc Vương Đằng tập trung tinh thần nhặt thuộc tính, một đôi chân dài lớn xuất hiện trước mắt hắn. . .
Ờm!
Hơi quen!
Hắn ngẩng đầu nhìn, trông thấy người đến, hắn không khỏi trừng mắt, lộ ra vẻ tươi cười, hỏi: “Bạn gái xinh đẹp này, có chuyện gì sao?”
Mao Na sờ sờ gáy, nói với vẻ mặt không chút cảm xúc: “Ngươi ra tay ác thật đấy.”
“Tàm tạm.” Vương Đằng không mất lúng túng cười ha ha.
Mao Na nhìn khuôn mặt thiếu đánh trước mắt, hít sâu một hơi nói: “Vậy ta thật đúng là phải cảm ơn ngươi không đánh ta giống như vừa nãy ngươi đánh Tiêu Vân Phàm.”
“Đấy là cần thiết, bình thường ta khá săn sóc con gái đấy.” Vương Đằng chẳng biết xấu hổ bảo.
Mao Na hít sâu một hơi lần thứ hai, từ từ phun ra một chữ: “Phắn!”
“Ha ha.” Vương Đằng ngượng ngùng cười, bỗng nhìn thấy một màn hiện ra trên màn hình lớn, hắn nói: “Cái tên lão nhị của trường các ngươi đang tỉ thí với Triệu Nguyên Võ kìa, ngày hôm qua còn chạy tới bênh vực kẻ yếu giúp ngươi, có vẻ như là người theo đuổi của ngươi nhể.”
“Lão nhị? Mao Na xoay người đang định rời đi, nghe thấy câu này thì chợt sửng sốt, nàng không khỏi ngoảnh lại nhìn: “Thì ra là hắn, Du Đào!”
Tiếp sau đấy, nàng xụ mặt, vẻ mặt kỳ quái cực kỳ.
Lão nhị?
Nàng có thể tưởng tượng được, ngày hôm qua Du Đào chắc chắn bị tên Vương Đằng này chọc tức gần chết.
“Xem chừng hắn không phải đối thủ của Triệu Nguyên Võ nha.” Vương Đằng nhìn quá trình thi đấu được phóng đại trên màn hình lớn, sắc mặt hơi động, nói.
Mao Na cũng chẳng để ý tới Vương Đằng đang nói móc, nàng vội vàng nhìn lên lôi đài lần nữa, sắc mặt ngưng trọng hẳn: “Thực lực của Du Đào cũng không yếu, vậy mà cũng đánh không lại tên Triệu Nguyên Võ kia, hắn hình như che giấu không ít sức mạnh.”