Chương 483: Đây là yêu nghiệt gì vậy?
“Lần này tông môn nhập thế, có mấy tên tham gia thi đấu xuất thân từ tông môn hình như biểu hiện cũng không tệ, mà tên Triệu Nguyên Võ này chính là nhân tài kiệt xuất trong đó.” Vương Đằng nhìn như chẳng quan tâm mấy đến quá trình thi đấu, trên thực tế phần lớn hắn đều hiểu rõ trong lòng. “Nhập thế tự nhiên là muốn giành tài nguyên, người của tông môn cũng phải lên chiến trường, không có gì đáng trách.” Mao Na nói: “Chẳng qua thủ đoạn của tên Triệu Nguyên Võ này có hơi quá mức hung tàn chút, nếu đặt trên chiến trường thì thật ra chẳng sao, nhưng đây dù sao cũng là thi đấu nội bộ.”
Vương Đằng không nói gì nữa, hắn có hơi hứng thú xem trận đấu của Triệu Nguyên Võ và Du Đào.
Ầm!
Trên sàn đấu, tiếng nổ thi thoảng lại vang lên, đấu tranh của hai người vô cùng kịch liệt, Du Đào đã dùng hết toàn lực, nhưng vẫn không thể địch lại Triệu Nguyên Võ.
Chỉ thấy một luồng đao quang màu đỏ thẫm lóe qua, lóng lánh vô cùng.
Cả người Du Đào bị đánh bay, ngực vỡ ra có thể thấy được xương trắng, trong miệng càng là phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt vô cùng, thua ngay tại trận.
“Đây là… Hỏa diễm đao thế chín phần!” Sắc mặt Mao Na vô cùng nghiêm trọng, kinh ngạc nói.
Không chỉ nàng, rất nhiều người có mặt tại đây cũng nhìn chăm chăm Triệu Nguyên Võ trên lôi đài, bị một đao kinh diễm của hắn chấn động rồi.
“Tên Triệu Nguyên Võ này sao mạnh dữ vậy?”
“Ngay cả Du Đào của Đại học số 1 cũng không phải đối thủ của hắn!”
“Thật là mạnh quá đi, chẳng lẽ chỉ có Cơ Tu Minh và Nhậm Kình Thương mới có thể ganh đua cao thấp với hắn? ?”
…
Rất nhiều người lúc này đã so sánh hắn với hai người Cơ Tu Minh, Nhậm Kình Thương, cảm thấy hắn có hy vọng tranh đấu top ba.
Dưới lôi đài, ánh mắt Vương Đằng sáng lên, nhìn thấy bong bóng thuộc tính cực lớn trôi nổi trên sàn đấu, khóe miệng lộ ra ý cười.
‘Hỏa diễm đao thế x126’
‘Nguyên lực hệ Hỏa x88’
...
“Người tốt đó!”
‘Hỏa diễm đao thế x126’
Sau khi có lớp hỏa diễm đao thế này hòa tan vào thân thể, các loại lĩnh ngộ nhanh chóng tụ lại rồi va vào nhau ở trong đầu Vương Đằng, xung quanh như có vô số đao khí xẹt qua ngang dọc, ánh đao lấp lánh.
Sau đó bọn chúng bỗng nhiên biến chất, tạo nên một loại đao thế mang sức mạnh càng áp đảo hơn.
Hỏa diễm đao ý!
Rốt cục Vương Đằng đã hoàn thành hỏa diễm đao ý rồi!
Nếu như Triệu Nguyên Võ biết được, đao thế của hắn cuối cùng lại giúp cho Vương Đằng tạo ra đao ý thành công, không biết sẽ mang vẻ mặt thế nào đây?
Giờ phút này, Mao Na lại đứng ở bên cạnh Vương Đằng, hình như nàng cảm giác được cái gì, khẽ quay đầu nhìn về phía Vương Đằng, lại chỉ nhìn thấy dáng vẻ bình thản của hắn, trên người cũng không có chỗ nào đặc biệt, cứ như nãy giờ đều chỉ là ảo giác.
Mao Na mang vẻ mặt hoài nghi mà nhìn chằm chằm vào Vương Đằng một lúc lâu.
“Ngươi nhìn ta như thế làm gì? Thấy ta rất đẹp trai sao?” Vương Đằng nói.
“Mắt ngươi có c*t à.” Mao Na mặt không chút biểu cảm nói.
“. . .” Vương Đằng.
Mao Na không để ý đến Vương Đằng nữa, cất bước chân cao ngạo mà rời đi.
Ánh mắt của Vương Đằng thoáng giương về phía võ đài, nhặt lấy bong bóng thuộc tính rơi xuống từ chỗ Du Đào.
‘Nguyên lực hệ Mộc x50’
‘Tinh thần x8’
‘Ngộ tính x14’
Buổi sáng, sau khi cuộc tranh tài kết thúc mọi người đều về khách sạn ăn cơm, sau đó chờ đến buổi chiều bắt đầu đấu tiếp.
Buổi chiều.
Tiếp tục buổi tranh tài, trên màn hình lớn lại hiện ra danh sách thí sinh đối chiến.
Vương Đằng: Triệu Nguyên Võ!
Cặp tranh đấu này được sắp xếp ra, rất nhiều người đều cảm thấy rất ngạc nhiên.
Vương Đằng lại trực tiếp đánh với Triệu Nguyên Võ, lần này có trò hay để xem.
Rất nhiều trường học và các thế lực đều đưa mắt qua quan sát.
Không ít người cảm thấy Vương Đằng đi được đến đây là rất không tồi rồi, bây giờ đụng tới Triệu Nguyên Võ, tình hình xem ra là thua chắc.
Triệu Nguyên Võ làm như thế, quả thật khiến rất nhiều người không cách nào đồng ý, nhưng cả một đường đi hắn đều thể hiện rất chói mắt, thực lực mạnh mẽ ép thẳng lên Cơ Tu Minh và Nhậm Kình Thương.
Hơn nữa ai cũng không biết, hắn có thể đang giấu đi thủ đoạn nào khác không.
Trong khu nghỉ ngơi Hoàng Hải, vẻ mặt bọn người Hàn Chú hơi thay đổi, nhìn Vương Đằng, giật giật khóe miệng, cuối cùng chỉ nói ra: “Ngươi cố hết sức là được.”
“Yên tâm.” Vương Đằng đứng lên, khóe miệng mang theo một nụ cười nhẹ thản nhiên, chậm rãi đi về phía võ đài.
Trên khán đài, Lâm Sơ Hàm lo lắng nói: “Tên Triệu Nguyên Võ kia độc ác như vậy, Vương Đằng lại đụng vào hắn, lần này phiền phức rồi.”
“Không biết anh giai Vương Đằng có thể chịu nổi hay không.” Điền Tiếu Tiếu nói.
“Nhất định không được khoe khoang sức mạnh, cách Triệu Nguyên Võ kia ra tay cũng không phải loại hung ác bình thường.” Từ Uyển Đồng lắc đầu nói.
Rất rõ ràng, trận đấu này, ba người đều không có chút lòng tin nào về Vương Đằng, biểu hiện trước đó của Triệu Nguyên Võ quá mạnh mẽ, võ giả bình thường vốn không phải đối thủ.
…
Trên võ đài, hai người đứng vững vàng.
Triệu Nguyên Võ giễu cợt nhìn Vương Đằng, nói ra: “Bây giờ ngươi nhận thua còn kịp, đỡ phải giống hai đàn anh đàn chị của ngươi, bị ta đánh tơi bời.”
“Ngươi rất tự tin.” Vương Đằng mang nét mặt bình thản nhìn hắn.
Dáng vẻ lạnh nhạt của Vương Đằng để Triệu Nguyên Võ không khỏi nhíu mày, lắc đầu nói ra: “Bọn người các ngươi, nói chung đều là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, sao cũng phải để ta tự mình ra tay.”
Bên cạnh, trọng tài thổi còi lên: “Thi đấu, bắt đầu!”
Vương Đằng và Triệu Nguyên Võ liếc nhau một cái, hai người cùng lúc biến mất ngay tại chỗ.
Ầm!
Giống như hai tấm lụa xẹt qua giữa không trung, sau đó đụng vào nhau.
Quyền ảnh, ánh đao đan lẫn vào nhau, để mọi người nhìn đến hoa mắt.
Bọn họ chỉ có thể trông thấy mấy tàn ảnh mờ đang không ngừng va chạm trên lôi đài, tách ra, lại va chạm, phát ra từng tiếng nổ vang ầm ầm.
“Thật, thật mạnh!”
Khán giả mở to hai mắt nhìn.
Trận đấu này không cùng đẳng cấp với những cuộc tranh tài kia họ xem trước kia.
“Thực lực của Vương Đằng lại có thể chống chọi nổi với Triệu Nguyên Võ!”