Chương 486: Đã sớm nhìn ngươi ngứa mắt rồi!
“Ma tướng tám tay hai người nói là?” Ahrima thấy bộ dáng này của hai người, không nhịn được hỏi. Hai người lập tức lấy lại tinh thần.
Diệp Cực Tinh nói: “Ma tướng tám tay Zulz là một nhân vật cấp Chiến Tướng của Ma tộc tám tay trong loài Hắc Ám!”
Giờ phút này, đến phiên Ahrima mở to hai mắt nhìn.
Nghe được thân phận của Ma tướng tám tay, trong đầu hắn giống như sấm chớp cuồn cuộn, cảm giác cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.
“Vương Đằng cướp đi binh khí của cường giả cấp Chiến Tướng… Ha ha, chuyện cười này không hề đáng cười chút nào cả.” Ahrima cười khan nói.
“Sẽ không sai đâu. Lão Diệp, ngươi xem xem, phía trên binh khí kia có hai chữ ‘Ma Khuyết’, chính là tên thanh binh khí của Ma tướng tám tay Zulz.” Lúc này, Lôi Chấn Đình hít một hơi thật sâu, nói.
“Thật đúng là như vậy!” Diệp Cực Tinh dõi mắt nhìn về phía xa, thị lực không thể coi thường của cường giả cấp Chiến Tướng lập tức thấy được hai chữ ‘Ma Khuyết’ ở mặt trên binh khí, lập tức xác nhận không sai.
“Vậy làm sao hắn cướp được?” Ahrima khó có thể tin hỏi.
“Ai biết!” Diệp Cực Tinh nhún vai.
“Tiểu tử này khiến người ta nhìn không thấu thạt mà.” Lôi Chấn Đình cảm khái nói.
…
Lúc mọi người nghị luận chuyện này không ngớt, bầu không khí trên sàn đấu lại hơi đông cứng.
Sau đó, Vương Đằng mở miệng nói: “Ngươi tiếp tục chém đi, chém thỏa thích, chém gãy cũng không cần ngươi đền, thật đó, không lừa ngươi!”
Triệu Nguyên Võ: “…”
Hắn nhìn qua thanh binh khí trước mặt này, không hiểu sao có một sự bất lực xông lên đầu.
CMN!
Cái này chém thế nào được!
Ngay sau đó, Triệu Nguyên Võ giận dữ cực kỳ, cảm giác mình bị trêu đùa nên công kích càng thêm điên cuồng.
Bí pháp hắn thi triển có hạn về thời gian, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Keng keng keng!
Vương Đằng cầm trong tay thần binh Ma Khuyết đại chiến với Triệu Nguyên Võ, tiếng ầm vang truyền ra không ngừng.
Rất nhanh sau đó, Triệu Nguyên Võ phát hiện ra chiến đao trong tay hắn xuất hiện vết nứt.
Phong thủy luân chuyển!
Lần này đến phiên hắn.
Sắc mặt Triệu Nguyên Võ khẽ biến, biết không thể lại liều mạng nữa, đột nhiên lui nhanh, hơi thở gấp nói: “Có thể ép ta đến bước này, đủ để ngươi kiêu ngạo rồi.”
Ầm!
Đao thế khủng khiếp bộc phát, ánh lửa đầy trời.
Một ánh đao rực lửa cực lớn phóng lên tận trời, cao chừng mười trượng.
Khán giả nhìn ánh đao mười trượng kia, trong lòng hoảng sợ, trên mặt tràn đầy vẻ chấn động.
Vẻ mặt Vương Đằng bình tĩnh. Không có ai phát hiện, nơi sâu trong đáy mắt hắn, phảng phất như có ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực.
Một thanh đao rực lửa rục rịch, muốn ra khỏi vỏ!
Giờ phút này, toàn thân Triệu Nguyên Võ tắm trong biển lửa, giống như đứa con của lửa, cầm trong tay chiến đao, uy phong lẫm lẫm, không ai sánh nổi.
Thiên Cương Hỏa Diễm đao!
Hắn đột nhiên vung đao, ánh đao mười trượng từ trên trời giáng xuống, ngọn lửa từ trên bầu trời phủ xuống, tràn về phía Vương Đằng.
“Vương Đằng, nguy hiểm!” Tâm thần mọi người chấn động, thầm nghĩ nói.
Lâm Sơ Hàm cắn chặt môi, hai tay nắm đến trắng bệch.
“Chiến kỹ Thiên giai hạ phẩm!!!” Bành Viễn Sơn bỗng nhiên đứng phắt dậy, đứng ở rìa khán phòng nhìn xuống phía dưới.
…
Ầm!
Đúng lúc này, trên người Vương Đằng bỗng bộc phát ra một khí thế khủng bố, ánh lửa ngập trời mà lên, xoay tròn bay lên.
Keng!
Trong ngọn lửa, một ánh đao lửa hệt như chậm rãi rút ra từ trong vỏ đao.
Ánh đao xông thẳng đến tận chân trời!
Ngọn lửa từ phía Triệu Nguyên Võ nghiền áp mà đến cũng bị hấp dẫn tới, đưa về trong ánh đao, trở thành chất dinh dưỡng để hắn ngưng tụ thân đao.
Nếu như Triệu Nguyên Võ là đứa con của lửa, như vậy Vương Đằng lúc này chính là quân vương của lửa.
Những nơi quân vương đi qua, ai cũng phải cúi đầu!
Két!
Âm thanh trường đao ra khỏi vỏ càng ngày càng đau tai.
Đao ý!
Đao ý rực lửa!
Giờ phút này, Vương Đằng không còn che dấu gì nữa, thả ra đao ý rực lửa.
Nói ra rất dài dòng, nhưng thật ra chỉ trong mấy giây ngắn ngủi.
Ngay lúc ánh đao của Triệu Nguyên Võ chém đến trên đầu, Vương Đằng rốt cuộc chuyển động.
Trong phút chốc, đao ý rực lửa ấp ủ đã lâu triệt để ra khỏi vỏ, ánh đao khủng bố chém qua ngang trời …
Ánh đao của Triệu Nguyên Võ phút chốc bị hủy diệt.
Mọi thứ trở lại yên tĩnh.
…
Tĩnh!
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh!
Ngọn lửa, ánh đao trên sàn đấu phảng phất như chưa từng xuất hiện. Chỉ còn có từng vết đao trên mặt đất, dấu vết từng mảnh cháy đen, mới có thể chứng minh được tất cả những chuyện đã xảy ra vừa nãy.
Tất cả mọi người đều lâm vào chấn động sâu sắc, thật lâu sau vẫn không cách nào lấy lại tinh thần.
Phù!
Không biết là ai thở phào một cái, sau đó toàn bộ long sào đều tựa như sống lại, tiếng ồn lên bay thẳng lên trời.
“Thật sự là không thể tin được!”
“Võ giả chân chính chẳng lẽ kinh khủng đến vậy sao?”
“Loại công kích kia, thực sự là thứ người có thể đánh ra sao??”
…
Khu vực nghỉ ngơi của Đại học số 1, Cơ Tu Minh xem xong toàn bộ hành trình trận đấu này, từ lúc vừa bắt đầu không mấy để ý, càng về sau càng thêm coi trọng, lại đến chấn động như hiện tại, không khỏi thở dài một tiếng: “Đao ý à!”
Ngay cả hắn đều không thể coi thường Vương Đằng nữa.
Ở bên cạnh hắn, Mao Na nhịn không được sờ sau ót, kinh ngạc nói: “Thực lực của hắn thì ra mạnh như vậy sao! Xem ra ta bị thua cũng không oan.”
Vẻ mặt Du Đào tái đi, trong lòng đắng chát, lúc đầu hắn còn muốn lên sàn đấu dạy dỗ Vương Đằng một phen, trút giận cho Mao Na.
Hiện tại xem ra, may mắn ông trời không cho hắn cơ hội này, bằng không thì thật sự sẽ chết rất thảm!
Hắn thua Triệu Nguyên Võ, mà Triệu Nguyên Võ ở trước mặt Vương Đằng, cũng thua cực kỳ triệt để như vậy!
Là bại tướng dưới tay Triệu Nguyên Võ, hắn có tư cách gì dạy dỗ Vương Đằng?
Bên kia, Nhậm Kình Thương mặt không biểu tình xem xong trận đấu, trong mắt lóe lên một tia u ám, tức thì hừ lạnh một tiếng.
Khán phòng lầu hai, Diệp Cực Tinh thán phục không thôi: “Tiểu tử này tuổi còn trẻ mà đã lĩnh ngộ được đao ý, thật là khiến người kinh ngạc. Haiz, hối hận, hối hận, sớm biết liền để hắn đại diện võ quán Cực Tinh chúng ta xuất chiến.”
“Ngươi tỉnh lại giùm đi, người ta nhất định đại diện trường Quân đội Hoàng Hải, còn thể chọn ngươi sao.” Lôi Chấn Đình xem thường nói.