Chương 487: Thanh niên cục gạch!
“Cho dù như thế, hắn cũng là một phần tử của võ quán Cực Tinh chúng ta, hợp đồng cấp SSS, đủ thấy ông đây có dự kiến trước, không giống các ngươi, nguyên một đám keo kiệt bủn xỉn, ngay cả ký một bản hợp đồng cấp SS đều như cắt thịt.” Diệp Cực Tinh không cam lòng yếu thế chọt ngược lại nói. …
Ahrima ở bên cạnh nhìn hai nhân vật cấp đại lão bắt đầu dỗi nhau như mấy bác gái bán thức ăn ngoài chợ, lập tức thấy hơi dở khóc dở cười.
Trên sàn đấu, cả người Triệu Nguyên Võ chồng chất vết thương, mà đều là vết đao, lập tức bắn ra một lượng lớn máu tươi.
Phụt!
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, giống như bị điên, không thể tin được sự thật này, hét lớn: “Làm sao có thể, làm sao ta lại thua tên hề như ngươi chứ, điều đó là không thể nào…”
Trường đao trong tay hắn đã gãy, thân hình lảo đảo, nhưng không muốn nhận thua, xông về phía Vương Đằng, vung lên đao gãy không có quy luật gì, mặt mũi thảm thiết, có thể thấy được lần thua này đả kích đến hắn lớn đến cỡ nào.
“Cần gì chứ!” Một tay Vương Đằng chắp ra phía sau, lắc đầu, ánh mắt mang theo vẻ thương hại.
Đợi đến khi Triệu Nguyên Võ tới gần, mới chậm rãi rút ra tay đang chắp phía sau kia.
Trên bàn tay đó là một cục gạch rực rỡ ánh vàng chói mù mắt người!
“Dừng tay!” Có âm thanh từ trên khán đài truyền đến.
Vương Đằng hơi ngây ra, nhưng ngay sau đó không chút do dự đập xuống.
Bốp!
Cục gạch giáng mặt!
Không đánh nơi khác, chuyên môn đánh mặt.
Bốp bốp bốp!
Một lát sau, Vương Đằng chậm rãi đứng dậy, hất tóc, thở ra một hơi: “Phù, đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt!”
Hiện trường lại một lần lâm vào sự lặng ngắt như tờ, nhìn Triệu Nguyên Võ trên sàn đấu đã không còn nhận ra bộ dáng được nữa, mọi người đều lộ ra vẻ mặt hết sức cổ quái.
Triệu Nguyên Võ càn rỡ ngang ngược, không ai sánh kia nổi bây giờ đang mặt mũi bầm dập, có thể so với đầu heo!
Tương phản trước sau này cũng không phải lớn bình thường đâu!
Nhưng mà vì sao cảm giác lại hả giận thế nhỉ.
Rất nhiều người nén cười, cảm giác trong lòng vô cùng thoải mái. Đám người Vạn Bạch Thu, Mao Na càng là trực tiếp bật cười, không chút để ý đến thân phận của Triệu Nguyên Võ.
“Nên! Quả nhiên ác nhân nên có ác nhân trị!” Mao Na cười nói.
Du Đào bên cạnh vô thức sờ lên mặt mình, lại lần nữa may mắn, may là hắn không đụng tới Vương Đằng.
Trận đấu này không thể đấu, nếu đấu sẽ biến thành đầu heo, cái giá này quá kinh khủng.
Khóe miệng Cơ Tu Minh giật giật, bỗng nhiên có chút không quá muốn so tài với Vương Đằng.
Mẹ nó, ai đụng tới hắn thì người đó biến thành đầu heo!
Dù là hắn rất có lòng tin với chính mình, lúc này cũng cảm thấy có chút tê tái da đầu.
Quá tà môn!
“Lòe thiên hạ!” Một bên khác, Nhậm Kình Thương cực kỳ khinh thường bĩu môi, nhưng đôi lông mày hơi cau lại kia vẫn bại lộ nội tâm của hắn.
Cục gạch kia thật sự để lại bóng ma tâm lý không thể xoá nhoà cho rất nhiều người.
Cho dù là người chưa từng trải nghiệm cũng có chút run sợ, dù sao nếu bị nện một trận như Triệu Nguyên Võ thế kia, cũng không phải thể nghiệm gì tốt đẹp lắm.
…
Trên khán phòng, Lâm Sơ Hàm thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt trắng bệch dần dần xuất hiện lại chút hồng hào, cuối cùng là bình thường trở lại.
Vừa nãy Triệu Nguyên Võ thi triển ánh đao mười trượng, thật sự doạ đến nàng, vốn nghĩ rằng Vương Đằng sẽ lấy trọng thương kết thúc, nàng bị dọa đến mức gần như ngất đi.
Không nghĩ tới cuối cùng lại xuất hiện xoay chuyển, Vương Đằng cuối cùng vẫn thắng.
“Tên này luôn khiến cho người ta nơm nớp lo sợ mà!” Lâm Sơ Hàm nhìn xuống người nào đó phía dưới, trong mắt loé lên một tia oán trách.
“Tiểu ca ca Vương Đằng thật mạnh, ngay cả Triệu Nguyên Võ cũng đánh không lại hắn.” Điền Tiếu Tiếu bên cạnh làm dáng Tây Thi ôm tim, vẻ mặt mê trai nói.
“…” Lâm Sơ Hàm: “Cứ thích làm màu, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi!!!”
“Quả thực rất mạnh, Triệu Nguyên Võ chính là đại diện tông môn cử ra, không nghĩ tới cứ như vậy thua dưới tay Vương Đằng.” Từ Uyển Đồng thở dài nói.
…
Trong phòng livestream của tham tướng Bạch bị từng quả tên lửa siêu cấp oanh tạc và những dòng bình luận đếm không hết trực tiếp spam.
“Ghê, lợi hại viết trong ngoặc kép!”
“Mẹ hỏi ta vì sao quỳ xem điện thoại, bởi vì ta thật sự bị làm cho quỳ!”
“Đây mới thật sự là cường nhân, Triệu Nguyên Võ gì đó đều phải đứng sang một bên.”
“Quá lợi hại, ông đây muốn thổi bạo Vương Đằng!”
“Cục gạch cuồng ma, vô địch thiên hạ!”
“Cục gạch cuồng ma, vô địch thiên hạ!”
“Cục gạch cuồng ma, vô địch thiên hạ!”
…
Người xem trong phòng livestream hoàn toàn bùng nổ, rất nhiều người từ người qua đường chuyển thành fan, hô to lợi hại, chỉ hận không có mặt tại hiện trường, không thể tự mình trải nghiệm tình hình chiến đấu kịch liệt kia.
Trên sàn đấu.
Vương Đằng nhìn thoáng qua khán phòng lầu hai, vừa rồi có người hô lên một tiếng “Dừng tay”, âm thanh truyền đến từ hướng kia.
Chỉ thấy một người đàn ông tuổi trung niên đang đứng ở rìa khán phòng lầu hai, ánh mắt âm u dõi theo hắn.
Vương Đằng hướng về phía người kia, nhếch miệng cười một tiếng, cũng không để đối phương trong lòng.
Đây chính là Giải thi đấu Võ đạo lần đầu tiên trên toàn quốc, đối phương có thể làm gì được hắn?
Hơn nữa còn có Hoàng Hải làm hậu thuẫn, đối phương dám ra tay sao?
Ở đầu bên kia không thấy được, Bành Viễn Sơn cũng đứng ở rìa khán phòng, mặt không biểu tình nhìn người đàn ông trung niên này.
Khí cơ mơ hồ khóa lại đối phương, khiến hắn giận mà không dám nói gì, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo quay vào trong khán phòng.
Sau đó Vương Đằng thu lại ánh mắt, nhìn lướt qua bong bóng thuộc tính trên sàn đấu, thật đúng là không ít, lập tức nhặt đi toàn bộ.
‘Nguyên lực hệ Hỏa x140’
‘Thiên phú hệ Hỏa cao cấp x12’
‘Thiên Cương Hỏa Diễm đao x1’
‘Ngộ tính x36’
‘Tinh thần x42’
…
Nguyên một đám bong bóng thuộc tính tràn vào trong người Vương Đằng, khiến mắt hắn sáng rỡ.
Thứ tốt!
Một trăm bốn mươi điểm nguyên lực hệ Hỏa cũng không ít, nhưng quan trọng hơn là, theo những nguyên lực hệ Hỏa này dung nhập, Vương Đằng… đột phá!