Chương 488: Thanh niên cục gạch! (2)
Lúc trở về từ dị giới, hắn cũng đã bước vào cấp Chiến Binh lục tinh, hơn nữa cách cấp Chiến Binh thất tinh đã không còn xa. Mà trong quá trình thi đấu long sào, bong bóng thuộc tính do những người dự thi rơi xuống vô cùng khả quan, trong đó có không ít nguyên lực hệ Hoả, làm cho hắn cách cấp Chiến Binh thất tinh càng ngày càng gần.
Bây giờ, một trăm bốn mươi điểm nguyên lực hệ Hoả của Triệu Nguyên Võ rốt cuộc làm cho hắn vượt qua giá trị giới hạn!
Viên nguyên hạch thứ bảy trên cột sống được thắp sáng!
Nguyên lực hệ Hỏa tràn vào trong…
Cấp Chiến Binh thất tinh, đạt thành!
‘Nguyên lực hệ Hỏa’: 60/5000
Đợt đột phá này đến có chút đột nhiên, khiến Vương Đằng không kịp đề phòng, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Thi đấu gì mà đánh đánh vài cái thì đã đột phá!
Có phải có chút quá dễ dàng hay không!
Lấy thực lực cấp Chiến Binh lục tinh tới tham gia Giải thi đấu Võ đạo lần đầu tiên trên toàn quốc, vốn đã có hơi ức hiếp người ta rồi, bây giờ lại còn thăng cấp nữa.
Ừm, chữ lại này dùng tốt đấy.
Nhưng đây không phải trọng điểm được không!
Trọng điểm là, cấp Chiến Binh thất tinh, cái này bảo người khác còn đánh thế nào?
Lúc này, nếu đám người Bành Viễn Sơn lại tới hỏi hắn nắm chắc được bao nhiêu phần, Vương Đằng có lẽ sẽ nói cho bọn họ biết…
Chắc khoảng… Mười hai phần mười!
Mười hai phần mười, vẫn là nói ít, không nói mười tám phần mười đã là cực kỳ khiêm tốn rồi!
Làm người phải khiêm tốn!
Vương Đằng lúc nào cũng ghi nhớ câu nói này, hắn là người khiêm tốn.
Tiếp theo còn có mười hai điểm thiên phú hệ Hỏa cao cấp, thiên phú hệ Hỏa của hắn vốn là cao cấp, chỉ là sau khi bong bóng này hòa tan vào cơ thể, thiên phú hệ Hỏa của hắn lại thêm mạnh hơn.
Thuộc tính ngộ tính và tinh thần cũng không ít, không uổng công hắn tốn sức dùng cục gạch đập người như vậy … Thật sự siêu mệt mỏi.
Còn ảnh hưởng đến hình tượng và danh tiếng của hắn.
Hiện tại mọi người nhất định đều cho rằng hắn mất trí, luôn đập cho đối thủ mặt mũi bầm dập, cho dù là con gái, mặc dù không đập ác như vậy, nhưng cũng là đập.
Nói thật thì đây không phải điều Vương Đằng muốn, hắn muốn làm một thanh niên bốn chính: nghiêm chỉnh, chính trực, ngay thẳng, bình thường.
Ấy, ‘Thiên Cương Hỏa Diễm đao’ này có vẻ hình như cực kỳ lợi hại đó.
Chiến kỹ Thiên giai hạ phẩm!
Không tệ không tệ!
Trong đầu Vương Đằng lập tức xuất hiện một quang ảnh diễn luyện đao pháp, ngọn lửa quấn quanh người hắn, ánh đao lửa ngang trời, uy lực vô cùng.
Trong phút chốc, Vương Đằng giác ngộ!
Quả nhiên là một chiến kỹ đao pháp mạnh mẽ!
Vừa lúc hắn còn thiếu một chiến kỹ đao pháp hệ Hỏa, bây giờ vừa lúc bổ sung đủ, đao ý rực lửa kết hợp với hắn ý, uy lực ít nhất tăng lên gấp đôi.
Nhặt xong bọt khí, Vương Đằng cả người thông suốt, nhìn về phía Triệu Nguyên Võ, trong ánh mắt tràn đầy từ ái.
Đột nhiên có chút cảm khái.
Tên Triệu Nguyên Võ này là phúc tinh của hắn!
Giúp hắn lĩnh ngộ đao ý, bây giờ còn giúp hắn đột phá cấp Chiến Binh thất tinh, lại đưa tới chiến kỹ Thiên giai sơ cấp, còn có người nào tốt hơn nữa sao?
Lúc này, trọng tài cuối cùng tuyên bố Vương Đằng chiến thắng, nhân viên y tế xông lên sàn đấu, đặt Triệu Nguyên Võ lên cáng cứu thương.
“Mọi người vất vả rồi, nhất định phải chữa trị cho hắn thật tốt.” Ánh mắt Vương Đằng chân thành tha thiết, nhìn nhân viên y tế nói.
“…” Nhân viên y tế mặt đầy ngơ ngác, làm đối thủ, Vương Đằng đây là muốn làm gì?
Thể hiện sự nhân từ của người chiến thắng??
Không đúng… Đột nhiên, bọn họ dường như hiểu ra gì đó, đây là bảo bọn họ chữa khỏi cho Triệu Nguyên Võ, xong rồi lại đánh tiếp!!
Người này, sợ rằng là ma quỷ rồi!
Lúc Vương Đằng đi xuống khỏi sàn đấu, luôn cảm thấy ánh mắt của những nhân viên y tế kia, chỗ nào đó có chút… không quá đúng!
Nhưng không chờ hắn nghĩ lại, những nhân viên y tế kia đã vội vàng khiêng Triệu Nguyên Vũ đi.
Giống như đang trốn cái gì đó.
Khiến cho hắn không thể thấy rõ ánh mắt bọn họ, cuối cùng không thể hiểu được chân ý trong đó.
Hắn có chút buồn bực, lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa.
Có lẽ cũng không phải chuyện gì lớn.
Trận đấu buổi chiều kết thúc rất nhanh, nhưng rất nhiều người còn đang nói chuyện, nghị luận say sưa về trận đấu giữa Vương Đằng và Triệu Nguyên Vũ.
“Cảm giác trận đấu của những người khác so với trận đấu giữa Vương Đằng và Triệu Nguyên Vũ, căn bản không phải cùng một đẳng cấp.”
“Đúng vậy, quá mạnh!”
“Nghe nói đây là chiến đấu cấp Chiến Binh ngũ tinh, cấp Chiến Binh ngũ tinh có thể nguyên lực hóa cánh, bay lên không trung, đáng tiếc chúng ta không được nhìn thấy.”
“Nguyên lực hóa cánh!! Ta tới bây giờ cũng chưa từng thấy, võ giả thật mạnh, vậy mà có thể bay lên trời!”
“Haiz, nhớ năm đó, ta cũng có cơ hội trở thành võ giả…”
“Ngươi được rồi đó, chú à, ngươi cũng đã sắp năm mươi tuổi rồi mà còn nằm mơ sao…”
Dòng người từ trong long sào tuôn ra, tiếng nghị luận không dứt bên tai, ai ai cũng háo hức kích động, có đôi khi thậm chí chỉ vì một quan điểm bất đồng mà cãi nhau đến mặt đỏ tía tai, vô cùng náo nhiệt.
…
Bên trường Quân đội Hoàng Hải, Vương Đằng cùng mọi người trở lại khách sạn, trên đường đi, bộ dạng đám người Hàn Chú nhìn hắn như đang nhìn quỷ.
“Ta nói các ngươi đủ rồi đó, đều nhìn một đường, còn không chưa nhìn đủ sao.” Vương Đằng không chịu nổi, trợn mắt giận dữ nhìn mọi người.
Mặc cho ai bị nhìn như quái vật, đều sẽ cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.
“Khụ khụ.” Hàn Chú ho khan một tiếng, nói: “Ngươi thực sự là năm nhất đại học hả? Sẽ không phải là ở lại lớp ba năm đấy chứ.”
“…” Vương Đằng sầm mặt lại.
Nhìn xem, nhìn xem đi!
Đây là câu hỏi con người có thể hỏi ra sao?
Ở lại lớp ba năm, hắn phế vật đến vậy sao?
“Nếu như ta ở lại lớp ba năm, các ngươi đã biết ta từ sớm rồi.” Vương Đằng tức giận nói.
“Ờ… Ngươi nói cũng đúng.” Hàn Chú tỉnh táo lại, cảm thấy mình hỏi một câu rất ngu: “Vậy ngươi đó, là quái vật thật sự, không hề cường điệu chút nào.”
Ngay cả người hiền như khúc gỗ như Hàn Chú cũng phải văng tục, có thể thấy được trong lòng hắn rốt cuộc có bao nhiêu kinh ngạc.
“Học trưởng, ngươi lại nói xấu ta, ta phải kéo ngươi lên đài xử lý đấy.” Vương Đằng nói sâu xa.
…
Cục gạch…