Chương 497: Một kiếm từ trên trời giáng xuống!
Trên khán đài, Điền Tiếu Tiếu không ngừng lắc đầu qua trái lại qua phải: “Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Cơ Tu Minh đẹp trai quá, nhưng ta nên kiên quyết ủng hộ tiểu ca ca Vương Đằng mới đúng…” “...” Lâm Sơ Hàm.
“Xin ngươi có chút nguyên tắc đi được không.” Từ Uyển Đồng ôm trán nói.
“Được rồi, ta kiên định đứng về phía tiểu ca ca Vương Đằng là được.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điền Tiếu Tiếu nghiêm túc hẳn lên, nàng gật đầu thật mạnh, đáp.
Trên sàn đấu.
Vương Đằng và Cơ Tu Minh đi lên, cùng nhau đứng vững.
Cả người Cơ Tu Minh phảng phất như một thanh trường kiếm sắc bén. Lông mày, mắt, môi… đều như kiếm. Dù là người không quen biết, lần đầu tiên nhìn thấy hắn đều sẽ chẳng chút nghi ngờ mà cảm thấy hắn là một võ giả sử dụng kiếm.
“Với thiên phú kiếm đạo của Cơ Tu Minh, chỉ e hắn đã lĩnh ngộ ra kiếm ý rồi.” Vương Đằng nhìn đối phương, thầm nghĩ.
Cơ Tu Minh tay cầm trường kiếm, nghiêng đầu nói với trọng tài: “Xin hãy mở sàn đấu lớn!”
Yêu cầu này cũng không khiến người ta quá bất ngờ, mà lần này rất nhanh đã có kết quả. Sàn đấu lớn lại được mở ra.
“Được rồi, như vậy chúng ta có thể đánh một trận đã đời rồi.” Cơ Tu Minh cười nói với Vương Đằng.
“Ban đầu ta tưởng chỉ có Nhậm Kình Thương mới có thể khiến ta phải đấu một cách nghiêm túc, sau đó phát hiện, hình như ngươi cũng không tồi. Chúng ta đều nhìn nhầm rồi…”
“Nói nhảm ít thôi, đánh đi!” Vương Đằng ngắt lời hắn.
Ánh mắt Cơ Tu Minh ngưng tụ lại: “Được!”
Uỳnh!
Khí thế bộc phát, hắn sải bước về phía trước, trường kiếm trong tay hóa thành tàn ảnh, kiếm hoa nở rộ, cực kỳ tinh xảo.
Vương Đằng chẳng hề biến sắc, tay cầm thần binh Ma Khuyết lập tức chém ra.
Mặc ngươi kiếm pháp tinh xảo, ta tự dốc sức phá vỡ!
Ầm!
Nguyên lực bộc phát khiến Cơ Tu Minh không thể không rút kiếm lùi lại, tạm lánh mũi nhọn.
Hiệp thứ nhất, Cơ Tu Minh lại rơi vào thế hạ phong!
Trên khán đài, rất nhiều người dụi mắt, cảm thấy khó tin.
“Không thể nào, từ trước đến nay kiếm pháp của Cơ Tu Minh chưa bao giờ thất thủ, vậy mà lần này lại thua trước Vương Đằng rồi!”
“Có phải là do Cơ Tu Minh khinh địch không?”
“Hiệp một, Vương Đằng đã chiếm ưu thế rồi, xem ra trận đấu này sẽ còn đánh lâu.”
“Cơ Tu Minh cố lên!”
...
Vương Đằng ép lui Cơ Tu Minh. Thân hình hắn chợt lóe, biến mất tại chỗ, như lao về phía Cơ Tu Minh, Ma Khuyết hung hăng chém xuống.
Sắc mặt Cơ Tu Minh lập tức khẽ biến, nhưng hắn không cản lại mà lại đâm một kiếm về phía trái tim Vương Đằng, lấy công làm thủ.
Nếu Vương Đằng không từ bỏ việc tấn công, chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương, đương nhiên hắn sẽ không ngu như vậy.
Một tia sáng lóe lên trong mắt hắn, Ma Khuyết quay về đỡ, tay trái đột nhiên ra quyền, đánh về phía mặt Cơ Tu Minh.
Sắc mặt Cơ Tu Minh lại thay đổi, hắn đánh một chưởng về phía Vương Đằng.
Ầm!
Hai người va chạm một chưởng với nhau, nguyên lực nổ đùng, lực xung kích mạnh mẽ khiến hai người phải lùi lại mấy mét.
Ngay sau đó, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, giang rộng đôi cánh sau lưng, hóa thành tàn ảnh lao lên bầu trời, chiến đấu kịch liệt hơn nữa bùng nổ!
Hai người va chạm trên không trung, Cơ Tu Minh như hóa thành một ánh kiếm sáng chói, khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Nhưng điều khiến tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc là, đối mặt với một Cơ Tu Minh mạnh đến vậy, Vương Đằng vẫn tỏ vẻ thành thạo dễ dàng.
Hắn cầm thần binh Ma Khuyết trong tay, thi triển đao pháp và kiếm pháp mình đã học, thiên biến vạn hóa, trông cũng tinh diệu chẳng kém gì Cơ Tu Minh.
Mọi người nhìn không chớp mắt, chỉ sợ bỏ lỡ bất cứ một hình ảnh đặc sắc nào.
“Cơ Tu Minh không hổ là thiên tài kiếm đạo, ánh kiếm tung hoành, ngạo nghễ nhìn đời, trong thế hệ trẻ ít ai có thể luyện được kiếm pháp đến trình độ này lắm.”
Bình luận viên nói một thôi một hồi rồi lại nói tiếp: “Tuy nhiên chúng ta có thể thấy, kiếm pháp của Vương Đằng cũng cực kỳ uyên thâm, hơn nữa hắn đồng thời thi triển cả kiếm pháp lẫn đao pháp, trình độ đao pháp cũng chẳng hề thua kém kiếm pháp, thật là tài tình đến mức khiến người khác phải sợ hãi thán phục.”
“Trận đấu này là cuộc chiến giữa hai thiên kiêu!”
...
Ầm!
Phía trên sàn đấu, hai bóng người lùi về phía sau.
Cơ Tu Minh mặt không đổi sắc, ánh mắt lập tức ngưng tụ, ánh kiếm nở rộ.
Tuyệt Sát kiếm pháp!
Chiến kỹ Địa giai!!
Từng ánh kiếm nhanh như tia chớp đâm thẳng về phía những chỗ hiểm trên người Vương Đằng, nhìn từ xa chỉ thấy từng đốm sáng lạnh lẽo khiến người ta lạnh hết cả người.
Vương Đằng chỉ cảm thấy toàn thân đều bị khóa chặt, dường như có trốn kiểu gì cũng không thể thoát được.
Một kiếm này nhanh đến cực hạn!
Nhưng hắn chẳng chút sợ hãi, hắn cũng biết một loại kiếm pháp tương tự.
Ảnh Sát kiếm pháp!
Chiến kỹ Địa giai!
Lấy cách của người trị lại người.
Vụt!
Ánh kiếm lóe lên, trong lúc vô hình công kích của hai bên đều tan biến, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Cơ Tu Minh sắc mặt khẽ biến. Chưa từng có ai có thể chỉ dùng kiếm pháp mà ngăn chặn được kiếm pháp của hắn, trình độ kiếm pháp của Vương Đằng có vẻ cũng không kém!
“Xem ra Cơ Tu Minh gặp phải đối thủ rồi!” Giọng bình luận viên vang lên.
Khu nghỉ ngơi Đại học số 1, đám người Mao Na hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này.
“Không phải chứ, hắn lại cản được kiếm pháp của Tu Minh!”
“Tên này quả là yêu nghiệt!” Du Đào hơi khổ sở nói.
...
Bên kia, khu nghỉ ngơi Hoàng Hải, đám người Hàn Chú không khỏi mừng rỡ: “Thế này là có khả năng thắng rồi!”
“Đánh bại Cơ Tu Minh, nếu ở trước đây, ta có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.” Vạn Bạch Thu xúc động nói.
“Lọt vào top 3, tranh ngôi vô địch, chẳng lẽ Hoàng Hải chúng ta cũng có ngày huy hoàng như hôm nay sao?” Đỗ Vũ nói.
“Theo như tình hình hiện tại thì cũng không phải là không thể.”
...
“Nhào vô!”
Trên sàn đấu, Vương Đằng vẫy tay với Cơ Tu Minh.
“Tự cao tự đại!” Sắc mặt Cơ Tu Minh lạnh đi, toàn thân tỏa ra khí thế ác liệt, kiếm thế vô hình ầm ầm ép về phía Vương Đằng.
Ầm!
Không khí yên bình chẳng chút dao động bỗng phát ra tiếng nổ, bị nén đến cực hạn.
Xì!
Vương Đằng mặt không biến sắc, kiếm thế bộc phát, mũi kiếm phảng phất chỉ điểm nhẹ về phía trước đã đâm thủng khí thế phía đối diện.