Chương 499: Quyết đấu thân thể.
Trên khán phòng tầng hai, Kê Hoa Dương thở dài một hơi, có phần chán nản ngồi tại vị trí. Đại học số 1 thua rồi, thua trong tay trường Quân đội Hoàng Hải rồi. Kết quả này khiến hắn hơi khó chấp nhận.
Nhưng hắn có thể trách Cơ Tu Minh sao?
Không thể!
Hắn biết Cơ Tu Minh đã cố gắng hết sức rồi, chỉ là Vương Đằng quá mức yêu nghiệt. Yêu nghiệt như vậy rất hiếm gặp, nhưng ai đụng phải hắn cũng bó tay chấm com thôi, hắn chẳng thể trách móc được gì.
Ánh mắt Kê Hoa Dương chuyển hướng về phía Vương Đằng trên sàn đấu.
Đúng là một thiên phú khiến người khác kinh diễm!
Nếu lúc trước Đại học số 1 có thể lôi kéo được hắn thì chắc hôm nay đã không xuất hiện trận đấu này rồi.
Mà vinh quang vô địch vẫn sẽ thuộc về Đại học số 1.
Đáng tiếc là không có nếu như...
Đám người Bành Viễn Sơn vui mừng khôn xiết. Vương Đằng lại thắng thật, nằm ngoài dự liệu của bọn họ, niềm vui bất ngờ này thật sự hơi lớn.
Ban đầu bọn họ cảm thấy Vương Đằng có thể lọt vào top 10 đã là tốt lắm rồi, không ngờ hắn chẳng những lọt top 10, mà còn tiến thẳng vào top 3.
Sự chênh lệch giữa top 3 và top 10 không hề nhỏ đâu.
Hơn nữa có vẻ còn có triển vọng giành ngôi vô địch!
Nghĩ đến việc trường Quân đội Hoàng Hải có thể mang về vinh quang vô địch, dù với định lực của Bành Viễn Sơn, đáy lòng hắn cũng thấy kích động.
...
Trận đấu kết thúc, Vương Đằng bước xuống sàn đấu, tiếp theo là cuộc tranh tài giữa Nhậm Kình Thương và La Thành.
Hai người đều là cấp Chiến Binh lục tinh, nhưng thực lực Nhậm Kình Thương hết sức mạnh mẽ, hắn chỉ tốn có mười phút đã giành được chiến thắng.
La Thành bị hắn ném thẳng ra khỏi sàn đấu, cả người rơi vào hôn mê.
Vương Đằng nhìn theo bóng người tắm trong lôi quang trên sàn đấu với vẻ mặt nghiêm túc: “ ‘Lôi Đình thân’ quả nhiên là một loại công pháp luyện thể cực kỳ mạnh.”
Nhậm Kình Thương như cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay đầu nhìn lại, khóe miệng thoáng hiện chút ý lạnh.
Vương Đằng nhếch khóe miệng, một tia sáng lóe lên trong mắt.
“Những trận đấu hôm nay xem như đã hoàn toàn kết thúc, người chiến thắng cuối cùng là Vương Đằng và Nhậm Kình Thương, ngày mai sẽ chọn ra ngôi vị quán quân trong số hai tuyển thủ này!”
“Vậy, rốt cuộc ai sẽ là quán quân của Giải thi đấu Võ đạo bậc nhất toàn quốc đây?”
“Chúng ta hãy cùng đón xem trận đấu ngày mai!”
...
Theo giọng bình luận viên, mọi người lần lượt rời khỏi Long Sào.
Ngày hôm sau.
Mới sáng sớm, trong Long Sào đã đông nghịt người.
Hôm nay là ngày cuối cùng của Giải thi đấu Võ đạo bậc nhất toàn quốc, cũng là ngày quan trọng nhất.
Hôm nay, ngôi vị quán quân sẽ được công bố!
Trong sân thi đấu, chỉ có một bên là trường Quân đội Hoàng Hải, một bên là võ quán Lôi Đình.
Vương Đằng ngồi ở khu nghỉ ngơi ở trường Quân đội Hoàng Hải, vẻ mặt bình thản, không buồn cũng chẳng vui. Đến trước khi thi đấu, đáy lòng hắn vẫn bình tĩnh, chẳng chút dao động.
Cho dù đối thủ là Nhậm Kình Thương!
Đột nhiên, một tiếng bước chân vang lên bên tai hắn.
Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn lại: “Cô giáo!”
Người tới lại là Đàm Đài Tuyền!
“Nhìn thấy dáng vẻ của ngươi là ta yên tâm rồi.” Đàm Đài Tuyền cười nói.
“Có gì phải lo lắng đâu, chỉ là một trận đấu thôi mà.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Vậy mới giống đồ đệ của ta chứ.” Đàm Đài Tuyền nói.
...
Đám người Bành Viễn Sơn nhìn này hai cô trò làm màu này, trong lòng rất cạn lời. Không ngờ người khác uổng công lo lắng thay các ngươi, hai người các ngươi lại chẳng chút để tâm tới chuyện này.
Bên kia, Nhậm Kình Thương đứng cạnh một ông lão ngồi xe lăn.
“Không ngờ Vương gia hắn cũng có thể xuất hiện nhân vật thiên tài bậc này.” Ông lão bỗng mở miệng nói.
“Thiên phú cũng tàm tạm, nhưng ta sẽ đánh bại hắn.” Nhậm Kình Thương tự tin nói.
“Đánh bại hắn thì sao? Hắn còn trẻ như vậy, cho hắn thời gian, mai sau nhất định hắn sẽ vươn lên.” Ông lão lắc đầu nói.
“Đấu võ trên sàn đấu, cái chết là điều không thể tránh được.” Mắt Nhậm Kình Thương lộ ý lạnh, nói.
Mắt ông lão lóe lên một tia do dự, gật đầu nói: “Ngươi lượng sức mà làm, Nhậm gia còn phải dựa vào ngươi đấy.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, Vương Đằng cũng chú ý tới ông lão này.
“Là hắn!” Vương Đằng liếc mắt đã nhận ra đối phương chính là đối thủ một mất một còn của ông cụ Vương, không ngờ hôm nay hắn lại đến sân thi đấu.
“Thú vị rồi đây. Đánh bại đứa cháu hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo ngay trước mặt hắn, không biết lão già này có thể tức chết ngay tại chỗ không nhỉ?”
Vương Đằng cười lạnh trong lòng. Hắn chẳng có chút thương hại nào đối với ông lão này đâu, đối phương có thể nói là hận ông cụ Vương thấu xương, hận không thể hủy diệt Vương gia.
Kiếp trước, chính vì hắn mà Vương gia mới rơi xuống vực thẳm.
Mặc dù hai kiếp có rất nhiều điểm khác nhau, nhưng mối thù lại giống hệt nhau.
Đúng tám giờ!
“Đã đến giờ rồi, mời hai vị tuyển thủ bước tới sàn đấu trung tâm!” Giọng nói sôi nổi của bình luận viên truyền khắp cả Long Sào.
“Ta đi lên đây!” Vương Đằng nghe vậy, chậm rãi đứng dậy, bước tới sàn đấu trung tâm.
Một lát sau, Vương Đằng và Nhậm Kình Thương đi tới sàn đấu trung tâm.
Hai người đứng đối diện nhau.
Nhậm Kình Thương đột nhiên giơ tay phải lên, tạo thành hình con dao xẹt qua cổ.
Vương Đằng nhìn thấy động tác này, ánh mắt hơi nheo lại, giơ tay lên nắm thành quả đấm.
Giữa lúc mọi người đều lộ vẻ nghi ngờ, không biết hắn có ý gì thì trên nắm đấm đột nhiên bắn ra một ngón tay.
Ngón giữa!
Sắc mặt Nhậm Kình Thương lập tức tối sầm.
“Phụt!” Rất nhiều người trên khán đài bật cười ngay tại chỗ.
Nhây!
Vương Đằng này đủ nhây!
Trọng tài nhìn hai người nồng nặc mùi thuốc súng, lập tức tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Ầm!
Lôi quang sáng chói đột nhiên phát ra trên người Nhậm Kình Thương, trông như Thần Sấm, hắn bước từng bước lớn về phía Vương Đằng.
Vương Đằng chẳng chút sợ hãi, thậm chí trong ánh mắt còn có chút hưng phấn. Hắn trực tiếp sử dụng ‘Bát Cực Ma công’, cơ bắp toàn thân biến hóa, cứng như sắt như đồng, hắn sải bước nghênh đón Nhận Kình Thương.
Khoảng cách giữa hai người tương đối xa, ban đầu chỉ là sải bước tiến về phía trước, sau này lại trực tiếp hóa thành tàn ảnh, đụng nhau ầm ầm.