Chương 500: Lôi Đình Cửu Kích
Ầm ầm! Một quyền của Nhậm Kình Thương đập xuống, chẳng chút nương tay.
Vương Đằng cũng ra quyền, cứng đối cứng, ai sợ ai.
Ầm!
Hai quyền đối đầu.
Không ai cũng chịu lùi, đồng thời, tay trái để không của hai người lại ra quyền.
Thịch thịch!
Hai quyền lại đối đầu với nhau, nguyên lực nổ đùng, sóng khí cuộn ngược.
Hai người rơi vào thế vật lộn.
Trong mắt Nhậm Kình Thương lóe lên vẻ không thể tin được. Thân thể Vương Đằng lại có thể đối chọi được với hắn, phải biết rằng hắn đã tu luyện công pháp luyện thể Thiên giai ‘Lôi Đình thân’ rồi. Vương Đằng dựa vào đâu cơ chứ?
Nhậm Kình Thương cực kỳ tự kiêu, ngay từ đầu đã không để Vương Đằng vào mắt, ai biết Vương Đằng vậy mà lại lấy phong thái hắc mã giết tới trước mặt hắn.
Ngay cả Cơ Tu Minh bị hắn coi là đối thủ đều thua trong tay Vương Đằng, không thể không nói đây là một loại trào phúng.
Mà giờ phút này, khi chân chính giao thủ, hắn mới ý thức được Vương Đằng quả thật không đơn giản.
Thậm chí ngay cả ‘Lôi Đình thân’ làm gì cũng thuận lợi lại cũng bị Vương Đằng ngăn cản, điều này khiến hắn có chút không thể nào tiếp nhận được.
Giờ phút này, hai người gần trong gang tấc, nguyên lực từ trong hai quyền không ngừng tuôn ra, lực lượng phun trào, muốn đánh bay đối phương.
Nhưng hai người bọn họ đều đứng yên không nhúc nhích, giống như một tảng đá lớn lặng lẽ đứng trên mặt đất.
Ầm!
Trong mắt Nhậm Kình Thương lóe lên một tia thờ ơ, đột nhiên uốn gối tấn công lên ngực Vương Đằng.
Lần này nếu thật sự bị nện trúng, ít nhất phải gãy mấy chiếc xương sườn.
Vương Đằng giơ lên một chân, đá vào chân đối phương, mạnh mẽ chặn đòn này lại nửa chừng.
Hai người vừa chạm liền tách ra.
Nhậm Kình Thương lui ra sau mấy bước, dưới chân đạp một cái, chợt hóa thành một tàn ảnh, xuất hiện bên trái Vương Đằng, một cước quét đường từ mặt bên đá tới.
Vương Đằng phản ứng cực nhanh, đấm ra một quyền, chùy nhắm vào đầu gối Nhậm Kình Thương.
Hai người đối chiến, đều là ra toàn lực, không hề nương tay.
Sắc mặt Nhậm Kình Thương khẽ biến, không dám đỡ một quyền này, toàn thân tràn ngập ánh sét, cả người lại biến mất tại chỗ, từ một bên khác tấn công về phía Vương Đằng.
“So tốc độ, ta cũng không chậm!”
Vương Đằng nhướn mày, nguyên lực hệ Phong từ trong nguyên hạch tuôn ra.
Tật Phong Bộ!
Bóng dáng Vương Đằng dường như hóa thành một cơn gió mát, chớp mắt biến mất, công kích từ Nhậm Kình Thương trực tiếp đánh vào tàn ảnh hắn để lại.
Ánh mắt hắn rụt lại, đột nhiên quay đầu, gần như vô ý thức giơ cánh tay lên chặn lại.
Bốp!
Một đòn trọng kích hung hăng rơi vào trên tay hắn.
Cả người Nhậm Kình Thương bị lực lượng khổng lồ đẩy ngược ra sau cả mấy mét.
“Ấy? Phản ứng cũng không chậm nhỉ.”
Vương Đằng có chút kinh ngạc, sau đó biến mất lần nữa, xuất hiện xung quanh Nhậm Kình Thương, không ngừng phát động công kích.
Sắc mặt Nhậm Kình Thương có chút khó coi, nhưng trong lòng không dám sơ suất chút nào, ánh mắt không ngừng liếc quanh bốn phía, tìm kiếm bóng dáng Vương Đằng, cũng ra đòn ngăn cản.
Bụp bụp bụp!
Tiếng va chạm của từng quyền vào trong da thịt không ngừng vang lên, khiến cho khán giả xem đến mí mắt nhảy liên tục.
Nhậm Kình Thương lấy danh xưng thiên tài, giờ phút này vậy mà lại lâm vào thế bị động, kịch bản này có chút không đúng??
“Xéo đi!”
Nhậm Kình Thương bỗng nhiên bộc phát, tia sét trên hắn nổ tung, mở ra một đôi cánh sấm sét, đột ngột bay không trung, giống như một tia chớp, nhanh đến không cách nào nắm lấy.
“Thật nhanh!”
Vương Đằng chợt giật mình trong lòng, hai mắt vậy mà theo không kịp tốc độ của hắn.
“Lôi Quang trảm!”
Bỗng nhiên, một tiếng quát lạnh từ trên cao truyền đến.
Chỉ thấy trên bầu trời một tia sét tím lập loè, ầm ầm đánh xuống.
Đồng tử Vương Đằng rụt lại, mở ra hai cánh phía sau, nguyên lực hệ Phong quấn quanh, tốc độ vận hành tới cực hạn, nháy mắt biến mất tại chỗ.
Ầm!
Ánh sét tím đánh xuống chỗ Vương Đằng trước kia, ở mặt đất trên sàn đấu nổ ra một cái hố cháy đen, uy lực kinh người.
Vương Đằng hiện hình trên bầu trời, nhìn xuống thiệt hại một kích vừa nãy kia tạo thành, khóe miệng giật giật, sau đó ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Nhậm Kình Thương.
Nhưng tốc độ Nhậm Kình Thương quá nhanh, không ngừng biến hóa vị trí trên không, khó mà khóa chặt.
“Hừ!”
Vương Đằng hừ lạnh một tiếng, Ma Khuyết xuất hiện trong tay hắn, cổ tay rung lên, mũi kiếm lập tức tách ra từng ánh lạnh.
Ảnh Sát kiếm pháp!
Kiếm nhanh!
Lấy nhanh đánh nhanh!
Xoẹt!
Đối mặt với ánh kiếm nhanh như tàn ảnh, khó phân biệt thật giả, bóng dáng Nhậm Kình Thương bị ép đi ra, quần áo trên người hắn thậm chí xuất hiện mấy vết kiếm.
“Lại ăn một quyền của ta đây!”
Vương Đằng thừa thắng xông lên, đấm ra một quyền.
Viên Vương quyền!
Sắc mặt Nhậm Kình Thương khó coi, một quyền đón lấy Vương Đằng.
Bùm!
Hai quyền va chạm, vẻ mặt Nhậm Kình Thương khẽ biến, cả người không khỏi bay ngược về sau.
“Lại đến!”
Vương Đằng bay vút tới, giống như hóa thân thành vượn dữ, từng quyền đánh ra như cuồng phong bạo vũ đổ xuống.
Bốp binh bốp!
Lực đấm khủng bố bộc phát, toàn bộ rơi vào trên người Nhậm Kình Thương.
Ầm!
Một bóng người từ trên trời rơi xuống, rơi mạnh xuống trên sàn đấu, tạo ra tiếng vang.
Bụi mù còn chưa hoàn toản tản đi, bóng dáng kia lại từ mặt đất phóng lên không trung, giống như hóa thành một mũi tên sấm sét, nhắm thẳng vào Vương Đằng trên bầu trời.
Thương Viêm chỉ!
Ánh mắt Vương Đằng chợt ngưng lại, một ngón tay chỉ ra.
Ánh lửa từ trên ngón tay hắn bộc phát, phóng tới mũi tên sấm sét.
Ầm!
Giống như hai luồng ánh sáng va chạm giữa không trung, cuối cùng nổ tung.
“Nhậm Kình Thương, ngươi còn có thủ đoạn gì nữa, lấy ra toàn bộ luôn đi, đừng che che giấu giấu.” Vương Đằng cười to nói.
“Hừ! Kiêu ngạo!”
Nhậm Kình Thương lạnh lùng hừ một cái, trong mắt lấp lóe hàn quang, không quá nhiều lời, thân hình nhoáng một cái, lập tức tách ra hai bóng dáng giống nhau như đúc.
“Đây là…” Ánh mắt Vương Đằng chợt động, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Sau đó hắn lại nhìn thấy ba bóng dáng Nhậm Kình Thương lại tách ra lần nữa, biến thành chín bóng dáng giống nhau như đúc.
Chín bóng dáng bỗng nhiên hóa thành tàn ảnh, quay tròn xung quanh Vương Đằng, giống như tạo thành vô số bóng dáng.
Chiến kỹ Thiên giai!
Lôi Đình Cửu Kích!