Chương 515: Đêm giao thừa.
Mà theo sự bận rộn của hắn, đêm giao thừa bất tri bất giác đã đến. ....
Ba mươi tết.
Cả nhà Vương Đằng đều dậy thật sớm.
Nhà đã vệ sinh xong, tiếp theo bọn họ phải cùng đón tết với ông cụ Vương ở nhà cũ.
Hơn chín giờ, cả nhà Vương Đằng đã tới nhà cũ.
Ba gia đình của Bác cả Vương Thịnh Hồng, chú ba Vương Thịnh Quân, cô út Vương Gia Linh đều lần lượt đến, hội tụ trong nhà.
“Kỳ lân nhi nhà ta đã trở về rồi, mau tới đây để ông nội xem nào.” Ông cụ Vương vừa nhìn thấy Vương Đằng, khuôn mặt già nua cười như nở hoa, kéo Vương Đằng không buông tay.
“Ông nội, cháu chúc tết cho ngươi.” Vương Đằng cười nói.
“Được được được, đi, vào nhà! Vào nhà!” Ông cụ Vương vô cùng vui vẻ.
“Lại đây xem thử thiên kiêu của nhà chúng ta!” Bác cả Vương Thịnh Hồng của Vương Đằng sáng mắt lên, cười to nói.
“Em họ Vương Đằng!” Chị họ Vương Á Nam cũng đi tới, cười tươi như hoa chào hỏi.
“Tiểu Đằng!”
Đám người chú ba và cô út của Vương Đằng đều lần lượt vây lại, nhiệt tình chào hỏi.
“Bác cả, bác gái, chị họ!”
“Chú ba, thím ba!”
“Cô út, dượng út!”
Vương Đằng gọi từng người.
“Lần này, Tiểu Đằng giành được quán quân của Giải thi đấu Võ đạo bậc nhất toàn quốc, chuẩn bị tiến vào Quân đội phát triển sao?” Chú ba Vương Thịnh Quân cười hỏi.
“Sau đó chắc sẽ tiến vào Quân đội, nhưng cũng xem bên phía trường học sắp xếp thế nào.” Vương Đằng nói.
“Với lý lịch hiện tại của ngươi, sau này chắc chắn sẽ một bước lên mây.” Vương Thịnh Quân nói.
“Đó là đương nhiên. Tiểu Đằng là thiên kiêu, hiện tại trường Quân đội Hoàng Hải chắc chắn xem hắn như bảo bối.” Vương Thịnh Hồng nói.
Mọi người vừa nói chuyện phiếm, vừa dán câu đối xuân, treo đèn lồng tràn ngập không khí vui mừng. Những người phụ nữ đến phòng bếp chuẩn bị cơm tất niên.
Bên ngoài, tiếng pháo đã sớm vang lên.
Điện thoại cũng thường vang lên, Vương gia vốn là gia tộc không nhỏ, mạng lưới quan hệ khổng lồ, đương nhiên người chúc tết rất nhiều.
Mà hiện tại theo Vương Đằng quật khởi, Vương gia nước lên thì thuyền lên, người chúc tết càng nhiều hơn năm ngoái.
Đám người Vương Thịnh Hồng, Vương Thịnh Quân lại liên lại tình cảm đôi bên vui vẻ, không cảm thấy phiền chán chút nào.
Vương Đằng cũng gọi đi mấy cuộc điện thoại chúc tết cho người ta.
Đàm Đài Tuyền đương nhiên là người đầu tiên, tốt xấu gì cũng là cô giá hời, phải gọi trước.
“A lo!” Âm thanh uể oải truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
“Cô giáo, năm mới vui vẻ, đem tiền lì xì ra đây.” Vương Đằng cười hì hì nói.
Đầu bên kia điện thoại, khi Đàm Đài Tuyền nghe thấy giọng nói của Vương Đằng, mặt lập tức tối sầm.
“Lão nương trông có vẻ rất già sao?”
“Ta còn muốn người khác phát lì xì, ngươi còn dám đòi lì xì của ta?”
“Thằng nhóc ngươi e là quá đắc ý rồi đấy!”
Vương Đằng lập tức cảm giác được một luồng ác ý truyền tới từ đầu bên kia điện thoại, cười gượng nói: “Hì hì, ta đùa thôi, đùa thôi, chủ yếu vẫn là chúc tết, thân là học trò ruột của ngươi, tết nguyên đán này, quên ai cũng không thể quên cô được.”
“Ai yo, cái miệng nhỏ còn khá ngọt, xem như ngươi thức thời, muốn lì xì cũng không phải không thể, năm sau ta tặng cho ngươi một phần quà lớn.” Đàm Đài Tuyền nói.
“Quà lớn? Quà lớn gì?” Đôi mắt Vương Đằng sáng lên, hắnvội vàng hỏi.
Đàm Đài Tuyền là đại lão, quà lớn mà nàng nói chắc chắn không nhỏ được.
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Đàm Đài Tuyền nói xong, cũng không cho Vương Đằng cơ hội hỏi nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Vương Đằng nhìn di động, luôn cảm thấy giọng điệu của Đàm Đài Tuyền hơi là lạ, đột nhiên có một loại dự cảm không lành.
Lắc đầu, không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, vừa định gọi điện thoại chúc tết Bành Viễn Sơn, di động đã vang lên tiếng thông báo tiền lì xì.
Mở ra đã thấy, thế mà do Đàm Đài Tuyền gửi.
Một bao lì xì tám mươi tám ngàn tám trăm siêu cấp lớn!
Lại nói tiếp, thời đại hiện tại này có chỗ tốt này, hạn mức tiền lì xì tương đối cao.
Người gửi tiền lì xì hào phóng, người nhận tiền lì xì cũng rất sướng.
“Cô giáo hời này, tính thì có xấu, nhưng cũng mạnh miệng mềm lòng.” Vương Đằng cười hì hì, không chút khách sáo cất vào, sau đó gửi icon husky cảm ơn.
Đàm Đài Tuyền lập tức gửi lại icon Tsundere.
Sau đó Vương Đằng lại gọi điện thoại cho Bành Viễn Sơn, Đồng Hổ, viện trưởng trường học và giáo viên, thành thật chúc tết.
Mấy viện trưởng, giáo viên vô cùng vui vẻ, rất hào phóng gửi cho mấy bao lì xì không nhỏ.
Ngoài mấy người đó, Vương Đằng còn gọi điện thoại chúc tết Phó Thiên Đao, phân quán chủ của võ quán Cực Tinh, Đông Hải.
Hai bên trò chuyện mấy câu, Phó Thiên Đao nói: “Ngươi đã không đến võ quán một khoảng thời gian rồi, năm sau có rảnh qua đây một chút, truyền thụ kinh nghiệm cho võ giả khác của võ quán.”
“Ta còn là đệ tử, nào có kinh nghiệm gì để truyền thụ.” Vương Đằng buồn cười nói.
“Vậy cũng không giống, hiện tại thằng nhóc ngươi là quán quân của Giải thi đấu Võ đạo bậc nhất toàn quốc, thực lực cũng đạt tới cấp Chiến Binh lục tinh. Hiện tại, không biết có bao nhiêu của võ quán chúng ta người coi ngươi là thần tượng.” Phó Thiên Đao nói.
“Vậy được thôi, không nói truyền thụ kinh nghiệm gì, mọi người giao lưu lẫn nhau.” Vương Đằng cũng không thể từ chối nữa, liền đáp.
“Được.” Phó Thiên Đao cực kỳ vui vẻ, cười nói: “Ngươi yên tâm, sẽ không chậm trễ bao nhiêu thời gian của ngươi.”
“À đúng rồi, mùng năm tết, tổng quán chủ của võ quán chúng ta sẽ đến Đông Hải, hắn nói muốn gặp ngươi.”
“Tổng quán chủ muốn gặp ta ư?!” Vương Đằng kinh ngạc nói.
“Ha ha ha, ngươi biểu hiện quá chói mắt ở Giải thi đấu Võ đạo bậc nhất toàn quốc, hiện tại đến cả ông cụ quán chủ cũng muốn đích thân gặp ngươi.” Phó Thiên Đao cười nói.
Vương Đằng được hắn mời chào vào võ quán Cực Tinh, hiện tại tỏa sáng rực rỡ, hắn cũng có công. Bên phía võ quán đang cân nhắc điều động chức vị cho hắn, tăng lên đãi ngộ.
“Vậy được rồi, mùng năm tết, ta nhất định sẽ đến võ quán đúng giờ.” Vương Đằng nói.
“....”
Cúp điện thoại, Vương Đằng trầm tư trong chốc lát. Tổng quán chủ của võ quán Cực Tinh là đại lão cấp Chiến Tướng, gặp một lần không có bất cứ chỗ xấu nào, biết đâu sau này lại có thêm một chỗ dựa vững chắc. Vương gia bọn họ có thể an ổn phát triển ở một phần ba mẫu đất Đông Hải này.