Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 517: Con chuột gây rắc rối.

Chương 517: Con chuột gây rắc rối.

Ăn xong cơm tất niên, ông cụ Vương lấy ra một đống bao lì xì, vui vẻ phát tiền mừng tuổi cho đám con cháu. Tiết mục này, mấy đứa trẻ đương nhiên vui vẻ nhất, vui sướng hài lòng xếp hàng đi lên.
Vương Á Nam tuổi tác lớn nhất, là người đầu tiên.
“Ông nội, ta thì không cần đâu.” Vương Á Nam hơi ngượng ngùng.
“Không kết hôn thì cần.” Ông cụ Vương nhét tiền lì xì vào trong tay nàng, cười nói: “Sang năm nhanh chóng tìm về cho ta một cháu rể ưu tú, đến lúc đó ngươi có muốn, ta cũng không phát cho ngươi đâu.”
“Ông nội.” Vương Á Nam hiếm có mặt đỏ lên.
Mọi người lập tức lại trêu ghẹo một hồi, làm nàng càng thêm xấu hổ.
Sau đó là Vương Á Long, từ lần trước, ở tiệc nhập học của Vương Đằng, hắn đã chịu đả kích, trái lại thay đổi rất nhiều, hiện tại đang đi làm trong công ty, không chơi bời khắp nơi nữa, khiến Vương Thịnh Hồng rất vui mừng.
Ông cụ Vương đưa bao lì xì cho hắn, cũng khích lệ vài câu.
Đến lượt Vương Đằng, hắn tiến lên cười hì hì nói: “Ông nội, năm mới vui vẻ.”
“Ha ha, nào, cho ngươi, nhất định phải bình an!” Ông cụ Vương vỗ tay của hắn, hiền hòa nói.
Nhận xong tiền mừng tuổi, những người lớn chơi mạt chược, xem chương trình chào xuân, đám trẻ đi vào trong sân bắn pháo hoa.
Vương Đằng chơi một lát, rồi đi đến chỗ yên tĩnh bên cạnh, lẳng lặng nhìn bọn họ chơi đùa, sau đó ngẩng đầu nhìn phương xa, gương mặt không khỏi lộ ra nụ cười.
Ánh đèn muôn nhà!
Pháo hoa sáng lạn!
Thật tốt!
“Vương Đằng, ngươi suy nghĩ cái gì đó?” Vương Á Nam đi tới, hỏi.
“Không có gì, ta chỉ đang nghĩ, nếu có thể cứ như vậy thì tốt rồi.” Vương Đằng cười nói.
“Đúng vậy, cuộc sống như vậy, ai không muốn chứ.” Vương Á Nam gật đầu nói.
Hai người vừa ngắm pháo hoa, vừa nói chuyện phiếm. Vương Á Nam cực kỳ tò mò về cuộc sống trong trường học của Vương Đằng, nhất là về chuyện của võ giả.
Dường như đối với người thường, thế giới võ giả luôn tràn ngập cảm giác thần bí.
Vương Đằng cũng không cố ý giấu diếm cái gì, có hỏi ắt có đáp. Đương nhiên một vài tin tức tương đối máu me tàn khốc, phần lớn hắn sẽ nói sơ qua một câu, không nói tỉ mỉ.
Nhiều như thế, Vương Á Nam cũng nghe ra manh mối từ lời của hắn.
....
Ầm!
Bỗng nhiên, một tiếng nổ thật lớn truyền đến từ trên bầu trời xa xa.
“Chuyện gì thế?” Vương Á Nam chần chờ nói: “Vừa nãy hình như không phải pháo hoa?”
“Không phải pháo hoa.” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, hắn nói.
Lúc này, đám người ông cụ Vương cũng nghe được động tĩnh, đều đi ra khỏi phòng.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Ông cụ Vương hỏi.
Vừa dứt lời, lại một tiếng nổ vang lên.
Ầm!
Ngay sau đó là tiếng cảnh báo truyền khắp cả Đông Hải. Cùng lúc đó, một tiếng hét lớn vang lên: “Tất cả võ giả nghe lệnh, người phát hiện môn đồ tà giáo, giết không tha!”
“Môn đồ tà giáo!”
“Đó là giọng nói của Tổng đốc Đông Hải!”
Vương Đằng biến sắc, suy nghĩ chợt lóe lên trong lòng. Đến cả Tổng đốc cũng bị kinh động rồi, có thể thấy được tình hình nghiêm trọng thế nào.
Đám môn đồ tà giáo này thật sự đáng chết, lại gây ra rắc rối. trong đêm giao thừa
Không có gì để làm à!
Tâm trạng Vương Đằng không tốt lắm, nhưng vẫn chưa lập tức hành động, mà thông qua khế ước linh sủng liên hệ với Tiểu Bạch đang dạo chơi bên ngoài, lệnh nó nhanh chóng trở về.
“Con trai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Môn đồ tà giáo gì cơ?” Vương Thịnh Quốc nhíu mày hỏi.
Có rất ít người thường biết được sự tồn tại của Chân Lý giáo. Đám người Vương Thịnh Quốc, đến cả nghe cũng chưa nghe, nhưng bọn họ lại có thể cảm giác được không khí khẩn trương.
Sự việc hình như không đơn giản.
“Một đám chuột giấu đầu lộ đuôi mà thôi, không cần lo lắng, có ta ở đây mà.” Vương Đằng không nói thêm gì, lấy ra thần binh Ma Khuyết chống ở trước trong người.
“Tết nguyên đán, sao có thể xảy ra loại chuyện này.” Vương Thịnh Hồng nói.
“Môn đồ tà giáo, hình như ta đã nghe người ta nhắc tới.” Vương Thịnh Quân hồ nghi nói.
“Vừa rồi là giọng nói của Tổng đốc Đông Hải sao? Đến cả Tổng đốc cũng bị kinh động, sự việc chắc chắn không nhỏ.” Ông cụ Vương nhíu mày nói.
“Quả thật là giọng nói của Tổng đốc Giang, hắn là cường giả cấp Chiến Tướng, chuyệnhơn to nữa cũng xử lý được.” Vương Đằng ra vẻ thoải mái, cười nói.
Vừa mới dứt lời, chân mày hắn bỗng nhíu lại, hắn cảm thấy một luồng khí tức đang nhanh chóng tiếp cận.
“Chân Lý vạn tuế!”
Một bóng người lao ra từ trong bóng đêm. Nhìn thấy mọi người ở đây, gương mặt hắn lộ ra vẻ điên cuồng, miệng gào thét lớn, tay cầm trường đao bổ tới.
Trong lúc nguyên lực bắt đầu khởi động, ánh đao dài mấy trượng lấp lánh trong trời đêm, rơi xuống cả nhà Vương Đằng.
Mọi người Vương gia lần lượt thay đổi sắc, kinh hãi không thôi.
“Vạn tuế con mẹ ngươi!”
Vương Đằng giận dữ, mới vừa nói không sao, kết quả đã chạy tới một kẻ điên ra đại chiếu với cả nhà bọn họ. Đây không phải vả mặt sao?
Ma Khuyết lập tức chém ra, ánh kiếm hỏa dìễm xông lên cao.
“Sao có thể?”
Môn đồ tà giáo của Chân Lý giáo hoàn toàn không ngờ tùy tiện đụng tới một gia tộc, bên trong lại có cường giả như vậy. Đối mặt với ánh kiếm hỏa diễm buông xuống trước mắt, vẻ điên cuồng trên mặt hắn đột nhiên cứng đờ.
Ánh kiếm hỏa dìễm lập tức cắn nuốt ánh đao, sau đó ầm ầm rơi xuống trên người đối phương.
Ầm!
“Không….”
Một tiếng rống giận tuyệt vọng còn chưa phát ra, hắn đã chìm trong tiếng nổ khủng bố.
Vương Đằng nén giận ra tay, không khí đều trực tiếp bị chém vỡ tung, môn đồ tà giáo kia lập tức bị lửa đốt thành tro bụi.
Mọi người trong Vương gia trợn mắt há mồm, ngơ ngác nhìn một cảnh trước mắt này, miệng há to.
“Khụ khụ, ta đã nói không có chuyện gì lớn rồi, đều là tiểu lâu la thôi.”
Một tiếng ho khan vang lên từ bên cạnh.
Mọi người quay đầu nhìn về phía Vương Đằng, chỉ thấy hắn vác binh khí cực lớn, sắc mặt hình như hơi xấu hổ, nhưng vẫn đang cố gắng giả vờ đều là việc nhỏ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất