Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 529: Ngươi rốt cuộc là ai?

Chương 529: Ngươi rốt cuộc là ai?

Bằng không đánh chết bọn họ cũng sẽ không tới Lâm gia đề nghị kết thông gia. Cả nhà ba người Uông gia suy nghĩ rất đẹp, tưởng rằng dựa vào điều kiện của nhà bọn họ, Lâm gia chắc chắn đồng ý một cách không cần nghĩ ngợi.
Đáng tiếc mẹ Lâm và Lâm Sơ Hàm căn bản không ăn quả lừa này.
Mẹ Lâm nghe quý phụ nói xong, nàng hơi cau mày lại.
Lúc bấy giờ Uông gia này tránh nhà bọn họ còn không kịp, tất nhiên nàng hiểu rõ ý nghĩ như thế nào, nàng cũng không cảm thấy có gì cả.
Giúp là tình, không giúp là bổn phận.
Không có điều gì để oán trời trách đất.
Thế nhưng bao nhiêu năm nay không qua lại, bọn họ sớm đã trả hết số tiền nợ Uông gia trước đó rồi.
Hôm nay đột nhiên cả nhà này lại tới nhà thăm hỏi, hơn nữa nói chuyện rất hùng hổ hăm dọa, vênh mặt hất hàm sai khiến.
Giống như nhà bọn họ thật sự nợ Uông gia vài triệu vậy.
Ép buộc trả ân như vậy thật khiến người khác hơi ác cảm rồi.
Mẹ Lâm không có trở mặt tại chỗ đã rất tốt rồi, nàng không quan tâm lắm nói: “Anh Uông, chị Uông, ta rất cảm ơn sự giúp đỡ năm xưa của nhà các ngươi, nhưng đương nhiên việc hệ trọng cả đời của Sơ Hàm là do chính nàng tự làm chủ, ta sẽ không can dự.”
“Xem lời nói của ngươi kìa, một đứa trẻ như nàng có thể làm chủ gì chứ, ta thấy chuyện này cứ người lớn chúng ta quyết định là được rồi, tới khi đó để hai người trẻ tuổi bồi dưỡng tình cảm, chờ tốt nghiệp xong thì vừa đúng lúc kết hôn.” Quý phụ nói.
“Thưa dì, các ngươi không cần nói nữa, ta sẽ không đồng ý việc này đâu.” Lâm Sơ Hàm lạnh lùng nói.
“Ôi kìa, con bé này nói sao đấy, ta nói chuyện với mẹ ngươi mà, ngươi chõ mõm vào gì hả, không hề biết lễ phép, sau này thật sự vào nhà Uông gia ta rồi, phải sửa đổi lại thật tốt.” Quý phụ nhướn mày, trên mặt lộ ra vẻ bắt bẻ, thái độ không tốt nói.
“Đủ rồi!” Mẹ Lâm cũng không nhịn nổi nữa, chợt đứng dậy nổi giận nói: “Con của ta ắt có ta tự dạy dỗ, huống hồ ta cũng không cảm thấy nàng đã nói sai điều gì, nếu các ngươi không còn việc gì thì hãy rời khỏi đi.”
“Ngươi…” Quý phụ tức giận đến nỗi lồng ngực nhấp nhô, sắc mặt xanh thẫm: “Các ngươi mất dạy quá, ta nói chuyện êm đẹp với các ngươi, các ngươi lại đối đãi với người có ơn như thế ư? Nhà bọn ta kết thân với ngươi, là coi trọng các ngươi, các ngươi còn làm bộ, thật sự cho rằng đẻ được đứa con gái xinh đẹp thì hay lắm à.”
Lời nói gần như mang tính sỉ nhục của vị phu nhân khiến bà Lâm tức giận đến toàn thân phát run.
Cái gì gọi là sinh con gái xinh xắn thì rất giỏi?
Là cả nhà bọn họ vội vàng tới cầu hôn, mình còn không thể từ chối sao?
Tuy rằng Lâm gia không quyền không thế, nhưng không chấp nhận chuyện bị người khác tùy tiện sỉ nhục.
Nhưng mà bà Lâm còn chưa mở miệng, Uông Tử Tấn lại nhíu mày, mở miệng nói: “Mẹ, ngươi nói ít một chút đi.”
Sau đó quay đầu lại nói với Lâm Sơ Hàm: “Sơ Hàm ngươi thật là, dù thế nào mẹ ta cũng là bậc bề trên, sao ngươi có thể nói chuyện như vậy với bậc bề trên chứ.”
Lời này khiến Lâm Sơ Hàm nhíu mày sâu thêm, trong lòng lóe lên một tia chán ghét trong vô thức.
Uông Tử Tấn này ở đó tự biên tự diễn, trong lời nói mang theo ý tứ giáo huấn, thật sự cho rằng mình là ai chứ.
Quả thật có độc!
Uông Tử Tấn nói Lâm Sơ Hàm một câu, sau đó quay đầu lại nói với bà Lâm: “Dì à, mới vừa rồi mẹ ta chỉ nói nhảm thôi, ngươi đừng để trong lòng.”
Ông Uông vẫn luôn đứng ở bên cạnh không mở miệng, vào lúc này cũng đứng ra hòa giải, nói: “Được rồi được rồi, tình cảm nhiều năm như vậy, mọi người đừng tổn thương hòa khí.”
Người Uông gia này một kẻ hát mặt đỏ một tên xướng mặt trắng, cho rằng các nàng chưa nhìn ra sao?
Lâm Sơ Hàm đều không nói được gì.
“Đừng, nhà ta không gánh nổi phần tình này của ngươi đâu.” Bà Lâm không hề cho thể diện, giọng lạnh lùng nói: “Mời các ngươi rời đi cho.”
Vị phu nhân vốn không phải người có tính tình tốt, bình thường đã quen sống an nhàn sung sướng, bởi vì chồng và con trai đều là võ giả, ở ngoài luôn được người săn đón, đâu chịu nổi cơn tức này, lập tức bùng nổ, đứng dậy nói với ông Uông: “Ngươi xem đi, xem nàng nói gì, lúc trước ngươi không nên giúp đỡ các nàng, các nàng vốn không lĩnh tình của ngươi…”
Còn chưa nói xong, bà Lâm đã cười lạnh một tiếng: “Nếu các ngươi không biết xấu hổ, vậy để ta nói cho các ngươi.”
“Vì sao các ngươi giúp chúng ta, trong lòng không rõ sao? Uông Đống, trước khi lão Lâm nhà ta bị tàn phế đã từng giúp ngươi không ít nhỉ? Thậm chí đã từng cứu mạng ngươi, nếu như không có hắn, ngươi có thể có hôm nay sao, thi thể bốc mùi ở đâu còn chưa biết.”
“Năm đó đúng là các ngươi cho nhà bọn ta một chút ân huệ nhỏ, sau này nên trả bọn ta đều đã trả rồi nhỉ? Rồi về sau, các ngươi không để ý đến tình cảm và thể diện, chủ động xa lánh, chẳng phải vì sợ dính vào nhà bọn ta phiền toái này sao, thật sự cho rằng ta không nhìn ra được à, ta không phải người không biết suy xét, đã từng nói gì các ngươi chưa?”
“Hiện giờ đã nhiều năm không liên hệ, các ngươi đột nhiên chạy đến muốn kết thân, thì ta phải đáp ứng sao?”
“Đúng, điều kiện nhà các ngươi tốt gấp mười gấp trăm lần nhà bọn ta, nhưng nhà bọn ta thật sự không trèo cao nổi.”
“Muốn để cho ta bán con gái, xin lỗi, mặc dù ta chỉ là một người phụ nữ không có năng lực gì, nhưng sẽ không làm được chuyện về sau không nhắm mắt được.”
Đã xé rách mặt, bà Lâm không hề lưu tình, trực tiếp đào móc chuyện ngày xưa ra đặt ở trước mặt đối phương.
Bằng không lấy tính tình của nàng, tuyệt đối sẽ không nói đến chuyện ơn cứu mạng gì đó.
Uông Đống bị nàng nói đến mặt lúc xanh lúc đỏ, giống như bị lột ra tấm màn che, khiến cho hắn thẹn quá thành giận.
“Các ngươi, các ngươi…” Vị phu nhân đứng phắt dậy, tức đến không nói thành lời, lập tức gạt cốc nước trên bàn trà xuống đất, vỡ tan tành.
“Mẹ!” Uông Tử Tấn không ngờ sự việc sẽ phát triển đến mức độ này, trên mặt cực kỳ khó chịu.
“Hừ!” Uông Đống hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Nếu như người ta không chào đón, vậy chúng ta rời đi, nhiều năm không gặp, nhưng tính tình lại tăng lên không ít.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất