Chương 530: Ngươi rốt cuộc là ai? (2)
“Đi thôi, cả nhà không có giáo dục như thế, ta không muốn ở đây thêm một khắc nào.” Vị phu nhân kéo Uông Tử Tấn định rời đi. Cả nhà Uông thị đi đến cửa phòng khách, Uông Đống lại đột nhiên dừng bước, quay đầu nói: “Ta nhớ Lâm Sơ Hàm đang học ở Đại học Đông Hải nhỉ, ta có biết vài giảng viên trong trường, không biết thành tích của Lâm Sơ Hàm như thế nào, có thể thuận lợi tốt nghiệp không.”
“Ngươi có ý gì?” Bà Lâm và Lâm Sơ Hàm lập tức thay đổi sắc mặt, căm tức nhìn Uông Đống.
Người này lại vô sỉ đến mức độ như thế, dùng phương thức này để uy hiếp các nàng!
“Ý trên mặt chữ!” Uông Đống cười lạnh một tiếng, không để ý đến đám người bà Lâm nữa, quay đầu rời khỏi phòng khách.
Đúng lúc này, một giọng nói bình thản đến hờ hững truyền đến từ đầu cầu thang.
“Giọng điệu lớn thật đó!”
Khi Vương Đằng theo Lâm Sơ Hạ lên lầu, vừa đúng nghe được tranh cãi ầm ĩ trong phòng khách, im lặng đồng thời không nhịn được sinh lòng tức giận.
Hắn tức giận không chỉ vì cách làm của người nhà này, càng bởi vì bọn họ dám nhằm vào Lâm Sơ Hàm, thật sự không biết sống chết.
Lâm Sơ Hạ kéo Vương Đằng đi lên lầu, lúc này vừa vặn chặn đối phương trong hành lang.
Bởi vì thân thể nên từ nhỏ nàng tương đối quái gở, khi đối mặt với người nhà và Vương Đằng còn có thể nở nụ cười, nhưng khi đối mặt với người ngoài lại cực kỳ lạnh lùng.
Giờ phút này thấy bà Lâm và Lâm Sơ Hàm bị sỉ nhục bắt nạt, hai mắt nàng lạnh như băng, nguyên lực hệ Độc trong cơ thể sôi trào, hai đồng tử hiện lên màu tối đen nồng đậm, thậm chí lộ ra sát ý…
Đột nhiên có một bàn tay đè lên trên bả vai gầy guộc của nàng, nguyên lực hệ Độc trong cơ thể nàng lập tức bị áp chế xuống.
Hai mắt Lâm Sơ Hạ khôi phục sáng trong, ngẩng đầu nhìn Vương Đằng.
“Bình tĩnh, giao cho ta là được.” Vương Đằng nở nụ cười với nàng.
Lâm Sơ Hạ nhìn thấy nụ cười của hắn, giống như có một cảm giác ấm áp xẹt qua tim, sát ý dần dần tiêu tán, đã yên tĩnh lại, bất giác gật đầu.
“Ngươi là ai?”
Uông Tử Tấn nhìn thấy một cậu thanh niên trạc tuổi mình xuất hiện ở trong nhà Lâm Sơ Hàm, hơn nữa nhìn dáng vẻ giữa hắn và Lâm Sơ Hạ, giống như rất quen thuộc Lâm gia.
Càng quan trọng hơn, mới vừa gặp mặt đã khiến người ta cảm thấy thanh niên này có phong thái không tầm thường, ánh mắt vừa quét qua đã khiếp người đến cực điểm, khiến hắn không dám nhìn thẳng.
Quan trọng nhất là thằng cha này đẹp trai hơn hắn nhiều lắm!
Một cảm giác nguy cơ nồng đậm trào ra, hắn không nhịn được nhìn Vương Đằng tràn ngập thù địch.
Lại nói, sao thanh niên này quen mắt vậy nhỉ?
Nhưng hắn tạm thời không nhớ ra được, nên không nghĩ nhiều.
Vương Đằng không để ý đến hắn, mà nhìn Uông Đống, khẽ cười hỏi: “Mới vừa rồi là ngươi nói có quen biết giảng viên Đại học Đông Hải đúng không? Nào, nói thử xem ngươi quen biết nhân vật lợi hại đến cỡ nào? Còn ngươi là đại lão nào? Mà uy phong lớn như vậy.”
“Vô liêm sỉ, ngươi dám nói chuyện như vậy với cha ta.” Uông Tử Tấn giận dữ, thanh niên trước mắt này không chỉ ngó lơ hắn, kể cả giọng điệu khi nói chuyện với cha hắn đều mang theo trêu tức, chuyện này khiến hắn không chịu được.
“Đồ nhà quê từ đâu ra vậy, không biết trời cao đất rộng.” Vị phu nhân tỏ vẻ khinh thường, cười khẩy nói.
“Người trẻ tuổi, trước khi nói chuyện tốt nhất nghĩ cho kỹ đi đã rồi hẵng nói, miễn cho đắc tội người không nên đắc tội.” Trong mắt Uông Đống lóe lên tia sáng lạnh, lạnh giọng nói.
Vương Đằng quét nhìn Uông Tử Tấn và vị phu nhân, rồi sau đó bình thản nhìn Uông Đống, nói một cách vô cảm: “Chỉ bằng ngươi?”
“Ngươi!” Uông Tử Tấn và vị phu nhân giận dữ.
Uông Đống lại tức giận không thôi, bị một người trẻ tuổi coi khinh như vậy, mặt mũi của hắn đặt ở đâu.
Nhưng mà hắn không biết rõ lai lịch của Vương Đằng, nhịn cơn tức, nhíu mày hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Uông Đống không biết rõ lai lịch của Vương Đằng, bằng không nếu là bình thường, bị sỉ nhục như vậy, hắn đã sớm ra tay.
Lúc này, bà Lâm và Lâm Sơ Hàm nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên từ trong phòng khách đi ra.
“Vương Đằng!”
Lâm Sơ Hàm không khỏi kêu lên, trong giọng nói mang theo một chút uất ức trong vô thức.
Ánh mắt Vương Đằng thay đổi, lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâm Sơ Hàm tỏ vẻ như thế.
Tức giận trong lòng hắn càng sâu, gật đầu với Lâm Sơ Hàm, sau đó lạnh lùng nhìn Uông Đống nói: “Ngươi có tin cho dù hôm nay ta đánh chết ngươi thì cũng không có ai dám ra mặt cho ngươi không.”
“Giọng điệu lớn gớm, ngươi có tin chồng ta đánh chết ngươi, cũng không có ai dám nói gì không.” Vị phu nhân tỏ vẻ ác độc, tức giận nói.
Uông Tử Tấn ở bên cạnh lại đột nhiên nhớ ra cái gì, thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: “Mẹ, đừng nói nữa!”
“Ngươi, ngươi là Vương Đằng kia!” Uông Đống cũng giống như nghĩ đến cái gì, kinh hãi nói.
Mấy ngày nay cái tên hắn được nghe nhiều nhất chính là Vương Đằng!
Hắn chỉ là cấp Chiến Binh tứ tinh, đêm giao thừa phụ trách vây bắt võ giả tà giáo sơ cấp ở dưới mặt đất, vì thế nên chưa nhìn thấy dáng vẻ của Vương Đằng.
Nhưng rất nhiều người đều đang thảo luận, nghe nói hắn tuổi còn trẻ nhưng thực lực đã đến cấp Chiến Binh thất tinh, đêm đó đã đánh chết mấy cường giả trên cấp Chiến Binh ngũ tinh.
Thậm chí còn giúp đỡ mấy vị đại lão, đánh chết tồn tại cấp Chiến Binh cửu tinh.
…
Mỗi một việc, cho dù có khuếch đại nữa thì chắc chắn không phải là nhân vật mà hắn chỉ là cấp Chiến Binh tứ tinh có thể trêu chọc được.
“Sao thế, mới vừa rồi không phải cảm thấy ta nói chuyện không có đầu óc sao?”
“Không phải vợ ngươi muốn để ngươi đánh chết ta sao? Ta nhường ngươi mười chiêu, không… một trăm chiêu, có dám đánh với ta không, không đánh chết ta, ta sẽ đánh chết ngươi.” Giọng Vương Đằng lạnh lùng nói.
Lúc này Uông Đống không dám nói một chữ, một người hơn bốn mươi tuổi lại bị Vương Đằng mắng giống như cháu nội.