Chương 531: Mồm miệng của mình trở nên trâu bò như vậy từ khi nào chứ!
Vợ hắn cũng ý thức được điều gì, lập tức không dám nói lời nào, nàng là người nhà của võ giả, tự nhiên biết có vài người bọn họ không thể trêu chọc được. Đừng thấy nàng luôn có dáng vẻ tài trí hơn người khi ở trước mặt người ngoài, tển thực tế đó đều là người có địa vị thấp hơn nàng, hiện giờ đá trúng miếng sắt, nàng lập tức héo rồi, ánh mắt nhìn Vương Đằng tràn đầy kinh hãi.
Hắn sẽ không thật sự đánh chết chồng nàng đấy chứ?
Vị phu nhân không khỏi liếc nhìn bà Lâm.
Mấy người xấu xa này!
Rõ ràng có chỗ dựa vững chắc lớn như vậy, nhưng không nói sớm, cứ để bọn họ đụng vào, đâm đầu đến đổ máu mới cao hứng.
Nham hiểm!
Thật sự quá nham hiểm!
…
Vương Đằng còn chưa nói xong, lại tiếp tục mắng: “Ngươi là võ giả, không đi giết loài Hắc Ám, không đi giết Tà giáo đồ, lại tác oai tác quái với người bình thường, ta thấy các ngươi luyện võ luyện lên thân chó rồi.”
“Còn ngươi nữa, trường Đại học Bách Khoa Đông Hải dù sao cũng là trường nổi tiếng, sao lại nuôi dưỡng ra hạng người giống như ngươi chứ? Thế nào, cảm thấy mình là cấp Chiến Binh nhị tinh thì mạnh lắm rồi à, ngươi bao nhiêu tuổi vậy, đại học năm mấy, ngươi có tin ta đến tuổi của ngươi sẽ vào cấp Chiến Tướng không.”
Uông Tử Tấn bị chửi đến máu chó đầy đầu, da mặt run rẩy.
Có thể so sánh được sao?
Ngươi chính là yêu nghiệt, kể cả thiêu kiêu thành danh đã lâu như Cơ Tu Minh của Đại học số 1 và Nhậm Kình Thương của võ quán Lôi Đình đều không phải là đối thủ, hắn là một sinh viên bình thường làm sao so được chứ.
Uông Đống cũng co rút khóe miệng, nhìn Vương Đằng tràn đầy khiếp sợ.
Cấp Chiến Tướng!
Vương Đằng này thật dám nghĩ.
Hắn mới bao lớn chứ, đã nhằm vào cấp Chiến Tướng.
Nhưng vừa nghĩ tới lời đồn đại, ở độ tuổi này mà đối phương đã là cấp Chiến Binh thất tinh, hơn nữa tính kỹ lại, chỉ dùng thời gian không đến một năm, thêm một hai năm nữa, thật sự vào cấp Chiến Tướng cũng chưa hẳn không có khả năng.
Vừa nghĩ đến mình đắc tội một võ giả thiên kiêu có hy vọng vào cấp Chiến Tướng, hắn đã có lòng muốn chết.
Hắn thật sự định lập tức dẫn vợ con rời đi, nhưng mà hắn không dám.
Bởi vì Vương Đằng còn chưa mắng xong…
Vương Đằng chỉ vào Uông Tử Tấn, phỉ nhổ: “Tư chất kém thì thôi, còn dáng dấp xấu xí, ngươi nhìn ta xem, lại lấy gương soi mặt mình coi, ngươi cảm thấy ngươi có đẹp trai bằng ta không? Ngươi như vậy mà còn định mơ tưởng Lâm Sơ Hàm, có biết hiện giờ không phải ai cũng có thể theo đuổi một cô gái xinh đẹp không, chẳng những phải có tiền có thực lực, còn phải đẹp trai, giống như ta vậy…”
Uông Tử Tấn tái cả mặt.
Nghe thử xem, đây là lời con người nói sao?
Mắng hắn không có thực lực tư chất không được thì thôi, lại còn mắng hắn xấu xí!
Quả thật quá bắt nạt người khác!
Uông Tử Tấn bị chê bai đến đầy thương tích, mặt đỏ lên, hận không thể tìm một lỗ nẻ để chui xuống.
Vợ chồng Uông thị có vẻ xấu hổ, nhìn con trai mình bị chửi thành chó, bọn họ lại không dám đánh rắm.
Bên kia, bà Lâm và Lâm Sơ Hàm đều dở khóc dở cười, vốn nhìn thấy Vương Đằng mắng người Uông gia đến máu chó đầy đầu, trong lòng rất thoải mái.
Kết quả nói một lúc, nói đến đổi hướng gió, sau cảm thấy giống như biến thành khoe khoang.
Tai Lâm Sơ Hàm càng đỏ lên, trong lòng tràn ngập xấu hổ.
Tên này!
Trước mặt nhiều người như vậy lại nói cái gì chứ.
“Phụt!” Lâm Sơ Hạ lại trực tiếp bật cười, không hề để ý đến người Uông gia còn đây.
Tiếng cười này khiến người Uông gia càng lúng túng đến cực điểm, ba người đều sắc mặt cứng ngắc, da mặt nóng lên.
Uông Đống chỉ đành phải đứng ra, cúi đầu nói: “Ngài Vương, là chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, ngươi đại nhân đại lượng, xin bỏ qua cho chúng ta.”
Vương Đằng đã mắng đến sảng khoái, không để ý đến hắn mà nhìn về phía Lâm Sơ Hàm và bà Lâm, hỏi: “Dì, các ngươi cảm thấy nên xử lý như thế nào?”
Đám người Uông Đống đồng thời biến sắc.
Đúng là phong thủy luân chuyển.
Trước đó bọn họ còn vênh váo tự đắc, tự cao tự đại ở trước mặt bà Lâm và Lâm Sơ Hàm, không ngờ chỉ trong chớp mắt, kết cục của bọn họ lại do các nàng quyết định.
Trong lòng ba người không khỏi sinh ra dự cảm không tốt.
Mới vừa rồi bọn họ đã xúc phạm bà Lâm và Lâm Sơ Hàm, người Lâm gia sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?
“Để bọn họ đi đi, nhưng về sau đừng xuất hiện ở trước mặt chúng ta nữa.” Bà Lâm chần chừ một chút, nói.
“Một khi đã như vậy… còn không mau cút đi!” Vương Đằng lạnh lùng nói với người Uông gia: “Về sau nếu như lại để cho ta nhìn thấy các ngươi gây khó dễ cho mấy người dì Lâm và Lâm Sơ Hàm, ta sẽ đưa các ngươi đến tiền tuyến dị giới, tin tưởng ta có thể làm được chút chuyện nhỏ này.”
“Vâng! Vâng!”
Ba người Uông gia tái nhợt cả mặt, trên trán đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, không dám nói nhiều thêm một câu, liên tục gật đầu, sau đó vội vàng rời đi.
Bọn họ vừa đi, bà Lâm thở dài nói với Vương Đằng: “Vương Đằng, lần này lại làm phiền ngươi.”
“Dì, ngươi quá khách khí, đều là chuyện nhỏ thôi, loại người giống như bọn họ chỉ là chuyện nói mấy câu đã có thể đuổi đi, không cần để trong lòng.” Vương Đằng thờ ơ nói.
Lúc này hồi tưởng lại, hắn không khỏi cảm khái, mồm miệng của mình trở nên trâu bò như vậy từ khi nào chứ!
Bà Lâm cảm khái không thôi, đây là một phiền phức cực lớn đối với các nàng, nhưng lại chỉ là chuyện nói vài câu đối với Vương Đằng, mới vừa rồi người Uông gia bị hắn mắng đến không dám cãi lại, một màn kia đã tạo thành chấn động thật lớn đối với nàng.
“Ta nhất định phải mạnh mẽ lên!” Lâm Sơ Hạ nắm chặt nắm tay, âm thầm hạ quyết tâm.
Lâm Sơ Hàm cũng cảm giác sâu sắc, nàng vào Đại học Đông Hải đã được một học kỳ, nhưng còn chưa đột phá võ giả, học kỳ sau phải nhanh chóng đột phá.
Thế giới này vẫn lấy cường giả làm chủ, thực lực mạnh, người khác mới không dám bắt nạt.