Chương 542: Đó là... nụ cười nghèo khổ!
Sĩ quan trung cấp!?? Vương Đằng hơi mù mịt, quân hàm của Hàn Chú lại cao hơn hắn.
Chuyện này không khoa học.
Lại liếc trộm Vạn Bạch Thu bên kia.
Sĩ quan trung cấp!
Lại một người nữa!
Vương Đằng: “…”
“Sao vậy?” Hàn Chú phát hiện vẻ mặt của hắn có hơi kỳ lạ, không khỏi hỏi.
Vạn Bạch thu cũng nhìn qua, ánh mắt mang theo sự nghi ngờ.
“Sao các ngươi đều là quân hàm sĩ quan trung cấp, không phải là nói quân hàm không dễ lấy sao?” Vương Đằng khó hiểu hỏi.
“Ngươi nói cái này hả.” Hàn Chú hiểu ra nói, “Chuyện này có gì kì lạ, dù sao chúng ta cũng đã lăn lộn bốn năm rồi, ngày thường làm nhiệm vụ của Bộ Chỉ huy quân sự không ít, giống như đám Đỗ Vũ cũng có mấy người lấy được quân hàm sĩ quan hạ cấp.”
“Ha ha, chẳng trách chẳng trách.” Vương Đằng cười ngượng ngùng.
Xem ra quân hàm cấp sĩ này quả nhiên không tính là gì, bản thân mình quá ngây thơ rồi!
Vẫn là phải lăn lộn quân hàm cấp tá mới không biết xấu hổ mà lấy ra.
“Nói lại, quân hàm của chúng ta đều là dựa vào công trạng thật mà xét. Còn ngươi vừa vào trường đã lấy được quân hàm hạ cấp, ngươi còn không thỏa mãn sao.” Vạn Bạch Thu tức giận nói.
“Ai nói chứ, vì lấy được quân hàm này, ta đã không biết bị đàn anh vây công bao nhiêu lần, hồi đó tổng viện trưởng đã tàn nhẫn lừa ta một lần.” Vương Đằng kêu khổ nói.
“Sao ta lại nghe đồn lúc trước là ngươi đã hành hạ đám năm hai kia đến mức sắp khóc, ngươi lại dám không biết xấu hổ nói vậy.” Ánh mắt Vạn Bạch Thu kỳ lạ nhìn hắn, nói.
“Nói bậy, khi đó ta chỉ là một ma mới năm nhất, dưới sự uy nghiêm của đàn anh đàn chị năm hai ta còn run bần bật, các ngươi không biết ta khó khăn cỡ nào.” Vương Đằng kiên quyết không thừa nhận.
Hắn là hạng người như vậy sao?
Bắt nạt đàn anh đàn chị gì đó tuyệt đối không tồn tại.
Một đám đàn anh đàn chị phía sau yên lặng rơi lệ.
“Ha ha!” Vạn Bạch Thu và Hàn Chú khinh thường cười mỉa hắn một tiếng, tên nhóc này chẳng những lòng dạ thâm độc mà da mặt còn rất dày.
Giải quyết việc thân phận xong, Ngưu Lê đưa mọi người tới chỗ dừng chân.
Thành Hắc Tước nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, bên trong đầy đủ mọi thứ tiện nghi.
Đám người Vương Đằng cùng nhau đi tới, thấy được không ít cửa hàng, lao nhao lộ vẻ kinh ngạc.
Ngưu Lê nói: “Thành Hắc Tước nằm trong tay quân đoàn Hắc Tước của chúng ta, binh lực đồn trú lên tới tám mươi ngàn, trong đó võ giả chỉ chiếm không đến một phần mười.”
Ngưu Lê nói: “Trong số một phần mười võ giả này, võ giả Bộ Chỉ huy quân sự chiếm tổng cộng ba phần năm, ngoài ra còn có võ giả của các thế lực khắp nơi, thậm chí còn có võ giả tự do. Bọn hắn đóng quân quanh năm ở Dị Giới, cần các loại tài nguyên, vì vậy có không ít thế lực tập đoàn hợp tác với Bộ Chỉ huy quân sự mở cửa hàng ở chỗ này, công ty con, vân vân.”
“Cửa hàng những công ty này chẳng những bán ra các loại tài nguyên, còn thu mua tinh thú võ giả săn giết, hoặc là vật phẩm thu được từ việc giết kẻ địch, vân vân.”
“Kiếm tiền sao?” Ánh mắt Vương Đằng tỏa sáng, đột nhiên xen miệng hỏi.
Ngưu Lê dừng lại một chút, theo giọng nói nhìn kẻ vừa nói chuyện, phát hiện đúng là học sinh hắn chú ý lúc trước, hơi sững sờ.
Hắn nhìn dáng vẻ tham tiền của Vương Đằng, có hơi dở khóc dở cười, quả nhiên tiểu tử này không giống những người khác. Nhưng hắn vẫn gật đầu nói: “Kiếm tiền, hơn nữa còn kiếm rất nhiều tiền!”
Vương Đằng giống như thấy được mấu chốt buôn bán khổng lồ, ý định tìm cơ hội tống tiền Đàm Đài Tuyền.
Đường đường là... đồ đệ của quân chủ của quân đoàn Hắc Tước, mở công ty lớn nhỏ gì đó ở đây, hẳn là chút lòng thành.
Có điều chuyện này không gấp.
Sự phát triển của Vương gia vẫn cần bước từng bước, ăn một miếng không thể béo ngay được.
Mọi người nhìn thấy dáng vẻ thoáng đăm chiêu của Vương Đằng, hơi im lặng, chẳng lẽ người này muốn làm ăn ở đây sao?
Nghĩ cũng thật nhiều!
Ngưu Lê cười lắc đầu, làm ăn ở chỗ này không đơn giản như vậy, không chỉ phải tự lực cánh sinh vượt qua thử thách, còn cần bối cảnh có vốn liếng.
Nếu không bị những tập đoàn tài chính kia cá sấu ăn không chừa xương cốt, cũng không phát hiện ra.
Hắn tiếp tục nói: “Mặt khác, nơi này cũng có không ít phương tiện giải trí. Võ giả, quân nhân ở trên chiến trường chém giết, thường xuyên đối diện với tử vong, thế nên bọn họ thỉnh thoảng cũng cần thả lỏng, nếu không áp lực trên chiến trường sẽ khiến cho người nổi điên.
Mọi người gật đầu, cảm thấy rất nhân tính hóa.
...
Ngưu Lê giới thiệu ở phía trước, cuối cùng bọn họ dừng lại tại một khu dừng chân.
Khu dừng chân rất lớn, xây dựng thành mô hình khu dân cư, hình thức rất đơn giản, cũng không xa hoa.
Dõi mắt nhìn xa, từng căn nhà nhỏ năm tầng, chỉ hai chữ – chỉnh tề.
“Được rồi, nơi đây chính là khu ký túc xá. Các ngươi ở nhà số hai mươi sáu, mỗi người một phòng, tự mình tìm phòng.”
“Hôm nay chủ yếu là làm quen, sửa soạn. Ngày mai chúng ta tiến hành quân diễn, sáng sớm bảy giờ tập hợp ở trước ký túc xá. Đến lúc đó ta sẽ đi qua tìm các ngươi.”
“Mặt khác, thành Hắc Tước có không ít những địa điểm thú vị, các ngươi có thể tự mình đi dạo một chút. Nhưng mà ở đây ta phải nhắc nhở một câu, có nhiều chỗ không được phép tiến vào, không cần cứng đầu vào đó, cần khống chế lòng hiếu kỳ của các ngươi, nếu không…”
Nói tới đây, Ngưu Lê quét qua một vòng, lộ ra hàm răng trắng, nói: “Xử theo quân pháp!”
Ánh mắt mọi người ngưng lại.
Xử theo quân pháp, đây cũng không phải là nói đùa.
Bọn họ đều là sinh viên trường quân đội, tất nhiên hiểu được sức nặng của mấy chữ này, lúc này cũng đàng hoàng gật đầu xác nhận.
“Lão Nhiếp, không có chuyện gì thì ta đi đây, ngươi an bài bên này cho tốt, nhớ tìm ta uống rượu, đúng lúc ta có kỳ nghỉ hai ngày, hiếm khi được thư giãn một tí.” Ngưu Lê quay đầu nói với Nhiếp Kiên Cường.
“Không thành vấn đề, buổi tới ra cùng ngươi uống hai chén.” Nhiếp Kiên Cường nói.
Ngưu Lê vừa đi, Nhiếp Kiên Cường nhìn mọi người, nói: “Mới vừa rồi Trung tá Ngưu nhắc tới quân diễn, ta nói đơn giản một chút cho các ngươi.”