Chương 553: Đúng lúc thư giãn gân cốt!
Tất nhiên người lính mới cuối cùng sẽ không chênh lệch lắm so với Hàn Chú, mà với tư cách là người mạnh nhất trong số lính cũ xuất chiến, hắn không ra tay thì ai ra tay? Nhưng mà không nghĩ tới, người lính mới cuối cùng cũng không phải là con cừu nhỏ gì, mà là mãnh hổ xen lẫn trong bầy cừu!
Shit, người trước mặt chính là tồn tại giống như bug, đánh cái rắm!
Khóe mắt Tả Anh co quắp, trong lòng không nhịn được nói tục, sau đó trở lại đội hình lính cũ, khoanh chân ngồi.
Trận chiến này, ai thích đánh thì ra, dù sao hắn cũng không đi.
Trên khán phòng, Tống Vạn Giang kịp phản ứng, ngồi trở lại trên ghế.
Hắn muốn thu hồi lời nói vừa rồi, đây không phải là vui mừng, căn bản là bom nổ dưới nước, suýt nữa khiến hắn choáng váng.
Ở bên cạnh hắn, Khổng Lê và tên sĩ quan trẻ tuổi cũng hít một hơi thật sâu, từ trong chấn động mãnh liệt chậm rãi hoàn hồn.
“Thầy Nhiếp, đây… là đàn em của trường chúng ta?” Khổng Lê khó tin hỏi.
“Không thể giả được, tiểu tử này chính là sinh viên của Hoàng Hải chúng ta, chắc các ngươi không biết, hắn còn vô địch Giải thi đấu Võ đạo lần thứ nhất toàn quốc.” Nhiếp Kiên Cường hơi đắc ý cười nói.
“Vô địch Giải thi đấu Võ đạo lần thứ nhất toàn quốc!” Khổng Lê mở to mắt, vừa mừng vừa sợ: “Nhiều năm như vậy, Hoàng Hải chúng ta lại giành vô địch, lần đầu tiên đó!”
Vẻ mặt tên nam sĩ quan khẽ thay đổi một lần nữa.
Dĩ nhiên hắn biết Giải thi đấu Võ đạo lần thứ nhất toàn quốc, đây chính là sự kiện trọng đại mà tất cả thiên tài trong cả nước đều thi đấu trong một cuộc thi.
Có thể đánh bại tất cả thiên tài, giành vô địch.
Người này… không đơn giản!
“Ha ha, lúc ấy tất cả mọi người chúng ta cũng không nghĩ tới.” Nhiếp Kiên Cường cười ha ha, sau đó thần bí nói: “Hơn nữa các ngươi đoán xem, hắn bao nhiêu tuổi?”
“Ngươi đừng thừa nước đục thả câu, nói mau.” Tống Vạn Giang rung động, hết sức tò mò như cũ, không khỏi thúc giục.
“He he, hắn là sinh viên đại học năm nhất!” Nghe thấy Tống Vạn Giang cũng lên tiếng, Nhiếp Kiên Cường cười hắc hắc, thẳng thắn nói thẳng ra.
“Năm nhất đại học!!!” Khổng Lê kinh hãi một tiếng, nghi ngờ nói: “Thầy Nhiếp, ngươi không đùa đấy chứ?”
“Chuyện này điều tra là biết rõ, lừa các ngươi có ý nghĩa gì.” Nhiếp Kiên Cường nói.
“Shhhh!” Khổng Lê hít một hơi khí lạnh: “Đàn em này làm sao tu luyện được?”
“Thiên tài không thể suy đoán theo lẽ thường!” Nhiếp Kiên Cường nói mạnh mẽ.
Chuyện này buộc hắn phải ấp ủ thật lâu!
“Thú vị thú vị!” Tống Vạn Giang cười ha ha một tiếng, nói: “Cấp Chiến Binh thất tinh trở xuống ra tay cũng không còn ý nghĩa gì nữa, các ngươi có ai tình nguyện lên thử một chút?”
Những lời này là hắn nói với mấy người bên trái phải phía sau.
Những sĩ quan ngồi bên cạnh Tống Vạn Giang có không ít người đạt đến cấp Chiến Binh thất tinh, bây giờ chỉ có thể dựa vào bọn họ ra tay.
Mọi người nghe vậy, có không ít người lộ vẻ xúc động.
Lúc này, tên nam sĩ quan đứng bật dậy: “Ta đi, được vài ngày nghỉ, đúng lúc thư giãn gân cốt!”
“Vũ Văn Hiên!” Ánh mắt Khổng Lê ngưng trọng.
“Yên tâm, ta tùy tiện vui đùa một chút, sẽ không đánh thật.” Vũ Văn Hiên khẽ cười nói.
“Ha ha ha, không nghĩ tới ngay cả ngươi cũng cảm thấy hứng thú!” Tống Vạn Giang cười nói.
“Hiếm khi xuất hiện một thiên tài, không áp chế nhuệ khí của hắn một chút, dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên chiến trường. Thế nên để ta dạy hắn một bài học tốt.” Vũ Văn Hiên nói.
Khổng Lê hơi do dự, cuối cùng không nói chuyện. Một mặt nàng hy vọng trường học cũ của mình có biểu hiện vượt trội trong quân diễn lần này, mặt khác lại cảm thấy hẳn là nên cho đàn em một ít thất bại.
Suy cho cùng đây chính là mục đích của diễn võ.
Ban đầu bọn họ vào Bộ Chỉ huy quân sự, cũng trải qua đòn hiểm của lão tiền bối.
Càng đánh càng mạnh.
Không có chuyện gì, khi bé ai mà không từng bị cha già đánh mười mấy lần, giống như đạo lý.
Khổng Lê thuyết phục chính mình.
Nhiếp Kiên Cường cũng không nói gì, nói thật hắn cũng muốn xem Vương Đằng đối mặt với lính cũ có thể làm được tới mức nào?
Hắn có từng nghe qua về Vũ Văn Hiên trước mặt này.
Người này rất có danh tiếng ở Bộ Chỉ huy quân sự, là thiên tài đích thực nổi lên ở chiến trường.
Mười tám tuổi hắn đi bộ đội, mười năm kinh nghiệm, từ một kẻ Võ Đồ thăng cấp lên cấp Chiến Binh thất tinh, hai vai lại mang quân hiệu Thiếu tá, tiền đồ vô lượng.
Hơn nữa chiến lực của Vũ Văn Hiên không tầm thường, lúc còn là cấp Chiến Binh tứ tinh, trong một chiến dịch, từng một mình đối mặt với mấy trăm con Hắc Ám.
Lúc ấy đa số những con Hắc Ám kia đều là cấp Chiến Binh tam tinh, còn có mấy con là cấp Chiến Binh tứ tinh, nhưng lại bị hắn giết tính ra cũng gần một nửa, cuối cùng quả thật chống đỡ được tới lúc viện quân đến.
Bởi vậy có thể thấy được, dù là chiến pháp hay là kinh nghiệm, Vũ Văn Hiên đều xa hơn người khác. Hiện tại hắn đã là cấp Chiến Binh thất tinh, đương nhiên mạnh hơn so với lúc trước.
Để cho Vương Đằng bị kìm nén dưới tay hắn cũng là lựa chọn không tồi.
“Vậy ngươi hãy đi đi.” Tống Vạn Giang gật đầu, để cho Vũ Văn Hiên ra sân.
Vũ Văn Hiên cởi áo khoác quân phục trên người xuống, khoác lên chỗ ngồi, sau đó bay lên trời, đi tới khoảng không trên võ đài.
Hắn bình tĩnh nhìn Vương Đằng, nhàn nhạt lên tiếng: “Để ta làm đối thủ của ngươi.”
“Là thiếu tá Vũ Văn Hiên!!”
Trên khán phòng có không ít quân nhân lập tức nhận ra hắn, không khỏi lên tiếng kinh sợ, tất cả mọi người không nghĩ tới vậy mà lại là vị nhân tài kiệt xuất trong quân đội ra sân.
Lính mới của ba trường quân đội còn lại nhìn nhau.
Là một Thiếu tá ra sân!
Thiếu tá Vũ Văn Hiên này hình như rất nổi tiếng!
Hơn nữa thực lực rất mạnh!
Bọn họ cũng không ngu, thấy phản ứng của quân nhân bốn phía, cũng biết tên sĩ quan này tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.
Vương Đằng đánh giá người trước mắt.
Mới nãy hắn thấy tên sĩ quan này ngồi ở bên cạnh vị phó quân chủ, rõ ràng địa vị không thấp, rất được coi trọng.
Nghe mọi người bàn luận nữa, có nghĩa tiếng tăm của đối phương rất vang dội.
Võ giả của Bộ Chỉ huy quân sự, có thể làm được như vậy, tất nhiên là người có thực lực hơn người và chiến tích ấn tượng.