Chương 554: Ngại quá, có phải ta dùng sức quá mạnh rồi!
Xem ra cũng là cọng rơm cứng! Nếu như không thận trọng một chút, rất có thể thất bại.
Vũ Văn Hiên thấy ánh mắt hắn lóe lên bất định, giống như là biết hắn đang suy nghĩ gì, bình thản cất giọng nói: “Ngươi ra tay toàn lực đi, nếu không ta sợ ngươi không sống qua được mười chiêu.”
Vương Đằng nhíu mày, lời này nghe sao cũng giống như tự phụ, có chút khiến người ta thấy đáng ghét.
Lính cũ thì rất giỏi sao?
Xem thường người khác!
Giờ khắc này, rốt cuộc hắn cảm nhận được cảm nhận của lính mới khi đối diện với lính cũ.
Những tên lính cũ này tự nhận là kinh nghiệm phong phú, ý thức chiến trường cực mạnh, thế nên đối xử với tân binh giống như từ trên cao nhìn xuống, ta là tiền bối, ta tự thấy lợi hại hơn người.
Mặc dù những chuyện này là thật, nhưng thực sự làm cho người ta rất không thoải mái!
Thế nên, nếu bọn họ muốn hắn ra tay toàn lực, vậy hắn phải ra tay toàn lực thật tốt.
Xem xem lính mới có phải thật sự không bằng lính cũ hay không.
Ngay sau đó, đột nhiên trên mặt Vương Đằng lộ ra một nụ cươi hòa nhã dễ gần: “Ta đây sẽ không khách khí!”
“Ta đây sẽ không khách khí!”
Vũ Văn Hiên nhìn Vương Đằng, nhíu mày, người này nói chuyện sao kỳ quái?
Hơn nữa không biết có phải là ảo giác hay không, dù sao cảm thấy nụ cười của hắn lộ ra tố chất thần kinh.
Sợ rằng thằng nhóc này không phải tên ngốc?
Ầm!
Đang lúc hắn suy nghĩ hết sức lung tung, Vương Đằng từ xa nhanh chóng tới gần, một quyền đuổi tới.
Vũ Văn Hiên chợt cau chân mày… khí thế không tệ!
Nhưng, trăm ngàn chỗ hở!
Hắn cực kỳ tự tin, nghiêng người một cái, tránh qua… Shit! Không né tránh!!!
Vương Đằng thay đổi quyền thành khuỷu tay, từ bên cạnh hướng về Vũ Văn Hiên, lực nén không khí, sinh ra tiếng kêu dữ dội, giống như đạn pháo bắn vào đầu của hắn.
Vũ Văn Hiên vội vàng giơ tay lên ngăn cản.
Bịch!
Cùi trỏ của Vương Đằng ầm ầm đâm vào trên cánh tay của hắn.
Vũ Văn Hiên biến sắc, cảm giác được một luồng lực lượng khổng lồ từ phía đối diện lao đến, trong nháy mắt cả người bị đánh bay ra ngoài.
Toàn bộ yên tĩnh!
Cho dù là lính mới, hay lính cũ, lúc này cũng há to miệng, giống như nhìn thấy chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Vừa mới giao thủ, vậy mà thiếu tá Vũ Văn Hiên bị đánh bay rồi, hoàn toàn kết thúc – rơi vào thế hạ phong!
Cái này không võ đạo!
...
“Không nghĩ đến ý thức chiến đấu của Vương Đằng mạnh đến như vậy!” Tống Vạn Giang rất kinh ngạc, sau đó lắc đầu nói: “Vũ Văn Hiên chủ quan rồi!”
“Ha ha ha, các ngươi nhìn sắc mặt của Vũ Văn Hiên, có đen không!” Giống như Khổng Lê nhìn thấy hình ảnh gì vô cùng thú vị, không nhịn được cười lớn lên.
Xung quanh có không ít sĩ quan cười thầm không dứt.
Vũ Văn Hiên này từ trước đến nay đều uy phong bát diện, khí thế hăng hái, không nghĩ tới hôm nay lại phải ăn đau bởi một tên linh mới!
...
Giữa không trung, Vũ Văn Hiên dừng lại, thân hình quay ngược lại, sắc mặt hơi trầm xuống, ánh mắt sắc bén từ từ nhìn lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Đằng đối diện.
“Thằng nhóc này!”
Trong lòng hắn chấn động, cố gắng khống chế tay phải, không để nó run rẩy quá rõ ràng.
“Sức mạnh của hắn sao lại mạnh như vậy!”
“Hơn nữa ý thức chiến đấu loại này, giống như là rèn luyện từ chiến trường…”
Ý thức chiến trường: 346/1000
Lúc trước khi lính cũ chiến đấu với lính mới trường Quân đội Vân Không, thuộc tính ý thức chiến trường của Vương Đằng đến tam tinh rồi, sau lại trải qua đánh luân phiên của trường Quân đội Hoàng Hải và trường Quân đội Tinh Sơn, thuộc tính ý thức chiến trường hắn chiếm được lại tăng lên nữa, đạt đến tứ tinh.
Có thể nói, ý thức chiến trường của hắn bây giờ không yếu hơn so với Vũ Văn Hiên.
Hơn nữa hắn được Đàm Đài Tuyền đích thân dạy dỗ, con đường công phạt chiến trường của Đàm Đài Tuyền không biết mạnh hơn Vũ Văn Hiên bao nhiêu lần.
Mặc dù lúc trước Vương Đằng đều ở phương diện bị ngược đãi, nhưng mà kinh nghiệm giao thủ với cường của cấp Chiến Tướng vô cùng quý giá, khiến cho ý thức chiến trường của hắn mạnh hơn không chỉ mấy lần so với võ giả cùng cấp.
Vũ Văn Hiên nghĩ muốn áp chế hắn ở phương diện này, quả thực chính là chuyện viển vông.
Vương Đằng cười nhạt, đột nhiên biến mất tại chỗ, lại một lần nữa xuất hiện bên cạnh Vũ Văn Hiên, liên tục hai đấm với sức mạnh vô cùng lớn đánh hắn.
“Hừ!” Vũ Văn Hiên lạnh lùng hừ một tiếng, đón đánh chính diện.
Ầm ầm ầm!
Hai người không ngừng lóe lên trên không trung, truyền ra tiếng giao tranh ầm vang, nguyên lực nổ tung, tia sáng bắn ra bốn phía.
“Ánh mắt hoàn toàn không theo kịp tốc độ của bọn họ rồi!” Ở trường Quân đội Hoàng Hải bên này, Hàn Chú vuốt vuốt cặp mắt mỏi nhừ, bất đắc dĩ nói.
“Ta đã không thấy rõ từ sớm rồi, cấp Chiến Binh thất tinh chiến đấu quá mạnh mẽ.” Vạn Bạch Thu lắc đầu nói.
Không chỉ có bọn họ, những người khác cũng có cảm nhận giống vậy, căn bản không thấy rõ quá trình chiến đấu của hai người, trong tầm mắt chỉ có tàn ảnh và tia sáng nguyên lực.
Hiện tại không giống với Giải thi đấu Võ đạo lần thứ nhất toàn quốc, lúc ấy có video tiếp sóng đặc biệt, hơn nữa qua xử lý làm chậm lại, nếu không người bình thường xem chỉ có thể xem kịch mù.
Ầm!
Giữa không trung, hai thân ảnh tách ra.
Sắc mặt Vũ Văn Hiên nghiêm trọng, mà vẻ mặt Vương Đằng lạnh nhạt, thậm chí còn nhàn nhạt mỉm cười.
Còn có người tỉ mỉ phát hiện, hai tay Vũ Văn Hiên khẽ phát run, hình như hơi không khống chế được.
“Vũ Văn Hiên không có lấy nửa điểm lợi thế!” Con ngươi Khổng Lê rụt lại, khiếp sợ nói.
Trên mặt Tống Vạn Giang lần đầu lộ ra vẻ chăm chú, gật đầu nói: “Sức mạnh, chiến pháp, ý thức, Vũ Văn Hiên đều rơi vào thế hạ phong.”
“Đây là quái vật từ nơi nào chui ra vậy!”
Cuối cùng hắn không nhịn được cảm thán một câu.
Khổng Lê phụ họa gật đầu, chấp nhận sâu sắc, đàn em này chính là quái vật!
Nhiếp Kiên Cường cười hì hì không ngừng.
Tăng thể diện, quá tăng thể diện!
Tiếp tục chiến đấu, có điều hiện tại mới chỉ trôi qua hai phút đồng hồ, cách năm phút còn một nửa.
Vũ Văn Hiên cũng ý thức được sức mạnh của mình không bằng Vương Đằng, trong ánh mắt lóe lên, một thanh chiến đao xuất hiện trong tay.
Lần này hắn chủ động tiến công.
Đánh tới bây giờ, hắn đã không dám khinh thường Vương Đằng nữa rồi.