Chương 555: Ngại quá, có phải ta dùng sức quá mạnh rồi! (2)
Nếu không ứng phó toàn lực, diễn võ hôm nay sợ là thật sự lật thuyền trong mương, trở thành nỗi chê cười lớn nhất. Vũ Văn Hiên bộc phát, toàn thân tản ra khí tức thiết huyết, sát khí bắn tán loạn, vô cùng dữ dằn, lúc chiến đao vung lên, đao khí màu vàng chém ra.
Sát lục đao thế!!!
Dưới đao khí này, Vương Đằng như đối mặt với núi thây biển máu, sát ý khủng bố phủ xuống toàn thân, làm hắn lạnh cả sống lưng, da đầu cũng muốn nổ tung.
“Mẹ nhà nó, ông đây đối mặt với cấp Chiến Tướng cũng không sợ, còn sợ sát khí của ngươi sao!”
Hai mắt Vương Đằng trợn trừng, kéo lên khí thế, thần binh Ma Khuyết xuất hiện trong tay, hỏa diễm tràn ngập, đao mang kinh khủng phóng lên cao.
Đao pháp Thiên giai Thiên Cương Hỏa Diễm đao!!!
Ý đao!!
Ầm!
Dưới bầu trời hỏa diễm, sát khí đối diện như gặp được kình địch, trong phút chốc toàn bộ đều sụp đổ.
Ma Khuyết từ đỉnh đầu vung xuống.
Mũi nhọn hỏa diễm đao thuận theo chém ra.
Ùng ùng!
Vũ Văn Hiên mở to mắt, trong hai mắt tràn ngập ngọn hỏa diễm, hắn chấn động nhìn thân ảnh được hỏa diễm bảo vệ xung quanh.
Ngay sau đó, bị bao phủ ở trong hỏa diễm.
Ầm!
Hỏa diễm giống như một vì sao rơi, theo đao mang oanh kích xuống võ đài, phát ra tiếng vang khổng lồ.
...
Yên lặng!
Toàn bộ lại rơi vào yên lặng lần nữa!
Một lát sau, hỏa diễm tản đi, tia sáng biến mất, cuối cùng hiện ra tình hình trên võ đài.
Một hố sâu đầy vết cháy và vết đao xuất hiện giữa võ đài.
Mà trong hố sâu kia, một thân ảnh ngửa mặt ngã xuống đất, quân phục nát tan tành, toàn thân máu tươi.
“Phụt!”
Vũ Văn Hiên ho ra một ngụm máu tươi, giãy dụa bò dậy từ trong hố sâu, lung la lung lay, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng mà sự kiêu ngạo của hắn khiến hắn không muốn ngã xuống.
“Vũ Văn Hiên… thua!”
“Mau véo ta một cái, không phải ta đang nằm mơ chứ?”
“Tên lính mới này cũng quá khoa trương đi, hoàn toàn ép Vũ Văn Hiên xuống đất, đúng là không phải người!”
“...”
Trên khán phòng, mọi người khiếp sợ không thôi, xôn xao bàn luận.
“Tốt, thật là mạnh!”
Mọi người của trường Quân đội Vân Không và trường Quân đội Tinh Sơn trợn mắt há hốc mồm, nhìn bóng dáng giữa không trung kia, chỉ còn lại sự thán phục.
Cùng là lính mới, đối phương ưu tú như thế, không phục không được!
Trường Quân đội Hoàng Hải bên này, Hàn Chú cảm giác cổ họng khô khốc, nuốt nước miếng nói: “Một kỳ nghỉ đông không gặp, hắn mạnh mẽ hơn rồi!”
Vạn Bạch Thu trầm mặc một chút nói: “Yêu nghiệt, biến thái!”
Trên khán phòng, Khổng Lê đã không biết nên nói gì rồi!
Đàn em này quá kinh khủng!
Vốn dĩ nàng còn cảm thấy Vương Đằng là thiên tài, nhưng mà chưa trải qua nguy hiểm, sau này ra chiến trường sẽ chịu thiệt, thế nên để cho Vũ Văn Hiên áp chế nhuệ khí của hắn một chút.
Kết quả, giống như ngược lại rồi.
Bị đánh tàn nhẫn, lại là Vũ Văn Hiên!!!
Tác giả, nội dung vở kịch này căn bản là không đúng.
Nhiếp Kiên Cường cũng cảm thấy khó mà tin được, lúc đầu hắn nghĩ Vương Đằng biểu hiện tốt, có thể kiên trì năm phút đồng hồ, đánh hòa nhau cũng rất tốt rồi.
Không nghĩ tới, Vương Đằng trực tiếp khiến cho nhân tài kiệt xuất trong quân đội Vũ Văn Hiên mài đất.
Hơn nữa còn mài có phần tàn nhẫn.
Hiện tại hắn nghĩ làm sao để thu dọn kết cục, chuyện này hôm nay huyên náo hơi lớn.
Nhức đầu!
Uy tín của Vũ Văn Hiên ở Bộ Chỉ huy quân sự, nhất định bị hao tổn vi thất bại ngày hôm nay, đối với sự phát triển của hắn có phần bất lợi.
Ngàn vạn lần đừng hủy hoại một nhân tài đang tốt đẹp.
Tống Vạn Giang thở dài một cái lắc đầu, kết quả này thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, ai có thể nghĩ người thất bại thảm hại lại là Vũ Văn Hiên.
Chuyện này có hơi lúng túng!
Đã nói để ra oai phủ đầu lính mới, kết quả biến thành thế này, hiệu quả trực tiếp giảm đi một nửa.
Giờ khắc này, Vương Đằng đứng ở giữa không trung, nhìn dáng vẻ Vũ Văn Hiên thê thảm phía dưới, trên mặt người ngựa vô hại lộ ra vẻ xấu hổ.
“Ngại quá, có phải ta dùng sức quá mạnh rồi không!”
Mọi người từ trong chấn động dần tỉnh lại, nghe được lời của hắn, khóe miệng lập tức co lại.
Những lời này thật muốn ăn đòn!
“Chỉ là ngươi nói muốn toàn tực đó, ta sợ các ngươi không biết thực lực của ta, thế nên không nương tay, ta thật sự không phải cố ý.” Vương Đằng phát hiện tình cảnh hình như hơi quỷ dị, vẻ mặt vô tội nói.
“Phụt!” Vũ Văn Hiên vừa phun ra một ngụm máu tươi, tức giận, trước mắt biến thành màu đen, thân thể run lên.
Mọi người bị lời nói của Vương Đằng làm chấn động.
Bà mẹ nó, vô sỉ!
Người này ác độc!
Thắng rồi còn muốn bổ một dao, quá độc ác!
Hơn nữa, đây là trả thù đi!
Tuyệt đối là trả thù!
Quá rõ ràng!
Lúc trước Vũ Văn Hiên nói Vương Đằng dùng hết toàn lực, nếu không sẽ không qua nổi mười chiêu, bây giờ Vương Đằng trực tiếp dùng cách này đánh lại.
Ta dùng hết toàn lực rồi, nhưng không phải là ta không sống qua được mười chiêu, mà là ngay cả một chiêu của ta ngươi cũng không chịu được!
Lão thiết ghim rồi!
Nhưng mà sao lại cảm thấy hả giận như vậy ?
Lính mới của ba trường quân đội không khỏi có cảm giác vui sướng trong lòng.
Không phải là lính cũ các ngươi rất trâu bò sao?
Không phải là các ngươi từ chiến trường đi ra sao?
Không phải các ngươi xem thường lính mới sao?
Bây giờ thì sao, ngược đãi thảm hại ha ha ha!
Da mặt Tống Vạn Giang co quắp một chút, quay đầu nhìn Nhiếp Kiên Cường, hỏi: “Thằng nhóc này vẫn luôn vô sỉ như vậy sao?”
“Ha ha, hắn có chút… Đừng quá lo lắng.” Nhiếp Kiên Cường cười khan một tiếng.
“Đây đâu chỉ một chút!” Tống Vạn Giang hết nói nổi.
Chỉ là nếu như đổi lại là hắn, gặp được hậu bối ưu tú như thế, chỉ sợ dù không đáng tin cỡ nào cũng dễ dàng tha thứ!
So với sự ưu tú của hắn, chuyện nhỏ này có coi là gì!
Thế nhưng bây giờ không thể để hắn càn quấy đi xuống, cho nên Tống Vạn Giang đứng lên cất giọng nói: “Cuộc tỷ thí này, Vương Đằng thắng!”
“Ta rất mừng, trong số lính mới xuất hiện thiên tài bực này, điều này có nghĩa là chúng ta giết được nhiều kẻ địch hơn, chiến trường thay đổi trong nháy mắt, nhiều thêm một cường giả, liền thêm một phần thắng.”