Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 557: Không ai cần hắn?

Chương 557: Không ai cần hắn?

Vũ Văn Hiên cũng không phân biệt được gì rồi, gân xanh trên trán nổi lên. Mẹ nó lại hiểu sai về thực lực của ngươi!
Con mẹ nó không dốc toàn lực!
Thến nên vừa nãy hắn bại dưới tay một tên lính mới không dùng toàn bộ sức mạnh phải không?
Sắc mặt đám người Hàn Chú kỳ quái vô cùng, cảm thấy Vương Đằng thật là quá đen tối rồi.
Xát muối lên vết thương, thấy đau không!
Em giai, không sợ đắc tội người ta à?
“Ha ha ha.” Lúc này đột nhiên một tiếng cười không chút kiêng kỵ vang lên, Khổng Lê đi nhanh tới, nói: “Vũ Văn Hiên, có phải cảm thấy mình rất thất bại không? Đàn em của ta không dốc toàn lực, ngươi còn không thắng được, lại còn dám khiêu chiến với hắn.”
“Khổng Lê!” Sắc mặt Vũ Văn Hiên hơi trầm xuống, hít một hơi thật sâu.
Trong đáy lòng mặc niệm mười nghìn lần không nên tức giận không nên tức giận… nhưng vẫn tức giận!
Hắn nhìn chằm chằm Khổng Lê, tức giận nói: “Ta đánh không lại, không phải ngươi cũng đánh không lại à, có cái gì mà vui mừng.”
“Thế thì sao, hắn là đàn em của ta, là người nhà.” Khổng Lê cười hì hì nói.
Sau đó đột nhiên nàng vung tay nắm bả vai Vương Đằng, quay đầu nói với hắn: “Đàn em, ta cũng từ Hoàng Hải ra, bây giờ tạm thời làm Thiếu tá, chỉ là nhìn dáng vẻ của ngươi chắc chắn là rất nhanh sẽ như vậy, sau này nếu có việc gì cứ tới tìm đàn chị, không nên khách khí.”
Vương Đằng vốn có hơi mơ hồ, người con gái xinh đẹp tư thế hiên ngang này là ai vậy?
Dường như hắn không nhận ra.
Vừa nghe giới thiệu, mới biết được thì ra là đàn chị.
Lúc này vẻ mặt cười hì hì, lớn tiếng kêu lên: “Chào đàn chị, xin quan tâm nhiều hơn!”
“Ôi chao.” Khổng Lê càng vui hơn, nhìn nụ cười này, lập tức biết đàn em này không biết lỗi, vừa mắt.
Mặt Vũ Văn Hiên đen như đáy nồi, nhìn hai người gọi nhau đàn chị đàn em, người tung kẻ hứng, hắn xoay người rời đi.
Cẩu nam nữ!
Quá đáng!
Không ở chỗ này nổi nữa!
“Không cần lo về hắn, hắn là kẻ nhỏ mọn, bình thường ỷ vào thực lực của mình mạnh, công trận cao, luôn chế giễu võ giả học viện chúng ta. Hôm nay coi như ngươi xả giận giúp chúng ta.” Khổng Lê cười hì hì, túm lấy Vương Đằng, không có ý buông tay, đi ra ngoài sàn đấu.
“Hôm nay đàn chị vui vẻ, mời ngươi ăn một bữa thật ngon!”
“Khổng Lê, ngưng cũng đừng dạy hư Vương Đằng.” Nhiếp Kiên Cường đi tới, bất đắc dĩ nói.
“Yên nào yên nào!” Khổng Lê khoát khoát tay, đưa Vương Đằng đi xa.
Hàn Chú và Vạn Bạch Thu nhìn nhau.
Tên Vương Đằng kia cứ như vậy mà bị đàn chị lôi đi??
Vương Đằng cảm thấy đàn chị Khổng Lê chẳng những dáng dấp xinh đẹp, con người cũng vô cùng tốt.
Ợ!
Ăn quá no rồi!
Vừa có rượu ngon vừa có linh thực mỹ vị, không nhịn được, ăn nhiều hơn một chút.
Mà nói đi cũng phải nói lại, đàn chị Khổng Lê cũng có sở thích giống hắn, về sau mọi người có thể giao lưu trao đổi nhiều hơn.
Vương Đằng vừa mở cửa phòng, cửa bên cạnh cũng mở, Hàn Chú nhô đầu ra.
“Chơi vui vẻ không?”
“...” Không biết vì sao khi Vương Đằng nhìn dáng vẻ đối phương, hắn lại có thể từ vẻ mặt kia trông ra một tia đáng khinh.
“Lão Hàn, ta phát hiện quen biết càng lâu, biểu hiện muộn tao của ngươi càng ngày càng trắng trợn.”
“Khụ khụ, ta chỉ quan tâm ngươi một chút, đừng trầm mê trong sắc đẹp nha!” Hàn Chú vội ho một tiếng, nghiêm trang nói.
“Cút!” Vương Đằng ném qua cái nhìn xem thường.
Bảo ai trầm mê trong sắc đẹp!
Đó gọi là giao lưu sở thích, có hiểu hay không? Nếu không hiểu, đừng có nói lung tung.
“Ngươi đang thẹn quá thành giận hả?” Lúc này, cánh cửa bên kia cũng mở ra, Vạn Bạch Thu tựa vào bên cạnh cửa, trêu tức nói.
“Làm sao ngay cả ngươi cũng đến tham gia chuyện vớ vẩn này?” Vương Đằng không biết nên nói gì.
“Ta giống lão Hàn, quan tâm ngươi thôi.” Vạn Bạch Thu nhún nhún vai nói.
“Hai tên các ngươi đủ rồi đó, cả ngày toàn nghĩ mấy chuyện không đâu, chi bằng cẩn thận ngẫm lại xem tiếp theo sẽ gặp nhiệm vụ gì đi.” Vương Đằng nói.
“Nghĩ cũng vô dụng, chúng ta đâu có tự quyết định được.” Hàn Chú nói.
“Lại nói, lấy sự chênh lệch giữa thực lực của chúng ta, chỉ sợ không được xếp vào cùng nhau đâu.” Vạn Bạch Thu nói.
“Có rảnh ba người chúng ta chụm đầu lại, trao đổi một chút tài liệu đã tra được, rồi tìm và bổ sung thiếu sót.” Hàn Chú đề nghị.
“Các ngươi còn tra tư liệu?” Vẻ mặt Vương Đằng ngơ ngác.
“Chẳng lẽ ngươi không chuẩn bị?” Vạn Bạch Thu không biết nên nói gì.
“Đâu có ai nói cho ta nghe? Hơn nửa vừa khai giảng, tổng viện đã ném ta cho lão Niếp, ta làm sao có thời giờ mà tra tư liệu. Hơn nữa, không phải tư liệu của quân bộ đều phải giữ bí mật sao? Các ngươi tra kiểu gì?” Vương Đằng buồn bực nói.
“Đương nhiên là trường học tra rồi chuyên môn cung cấp con đường cho đám học sinh cũ chúng ta, nhưng muốn lấy phải mất học phần.” Hàn Chú nói.
“Ngươi không biết cũng rất bình thường, ai bảo ngươi vẫn là đàn em chứ?” Vạn Bạch Thu hắc hắc cười nói.
“...” Vương Đằng trừng mắt nhìn nàng một cái.
Quá đáng rồi nha!
“Được rồi, tính cả ngươi vào nữa, đến lúc đó cùng nhau tâm sự, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nói không chừng ngươi có thể phát hiện ra vấn đề mà chúng ta không nhìn ra.” Hàn Chú nói.
“Vừa lúc trả nhân tình ngươi luyện đan giúp chúng ta.” Vạn Bạch Thu tỏ vẻ không sao cả nói.
Hai người nói xong đều đóng cửa tự đi nghỉ ngơi, Vương Đằng cười lắc lắc đầu, rõ ràng là muốn giúp hắn, lại ra vẻ ngạo kiều.
Ba ngày tiếp theo, mấy người Vương Đằng thường xuyên tụ cùng một chỗ trao đổi. Tư liệu do hai người Hàn Chú tra được có chút khác biệt, hai người bọn họ đã nghiệm chứng lẫn nhau và bổ sung toàn bộ, dần dần cũng sáng tỏ tình huống bên trong quân đoàn Hắc Tước.
Kỳ thật quân đoàn tồn tại vì trấn áp khe hở không gian, đánh chết bất cứ loài Hắc Ám nào có khả năng xuất hiện.
Ở một nơi cách thành Hắc Tước hơn sáu mươi km, có một khe hở không gian.
Vì trấn áp khe hở không gian này, không chỉ có phía Địa tinh thành lập quân đoàn Hắc Tước, đại lục Tinh Võ cũng phái quân đội dựng nên quân đoàn Tinh Diệu.
Hai quân đoàn ở hai đầu khe hở không gian, phát ra hình quạt phóng xạ, hình thành vòng vây.
Thành Hắc Tước cách thành Tinh Diệu hơn hai mươi km. Hai quân đoàn thiết lập rất nhiều điểm đóng quân, trang bị vũ khí nguyên lực, tiến hành dọn dẹp loài Hắc Ám định kỳ, tuyệt đối không để cho bất cứ một con thuộc loài Hắc Ám nào chạy khỏi vòng vây.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất