Chương 558: Không ai cần hắn? (2)
Mà từ vị trí hai mươi km này đến khe hở không gian, lại chia làm mấy cấp bậc khu cảnh giới, càng tới gần khe hở không gian, càng xuất hiện loài Hắc Ám mạnh mẽ, số lượng nhiều, bởi vậy cấp bậc cũng càng cao, có thể chia làm bốn cấp, từ cấp một tới cấp bốn! Mặt khác, ở đầu bên kia khe hở không gian, dĩ nhiên là loài Hắc Ám không cam lòng bị nhốt, chúng nó sẽ thường xuyên tụ tập, hình thành trùng kích, có ý đồ phá tan vòng vây…
Song phương chiến đấu nhiều lần, cũng chết vô số, dần dần hình thành cục diện hiện giờ.
Sau khi ngày luyện tập võ nghệ thứ hai kết thúc.
Trong phòng chỉ huy tác chiến thuộc quân bộ, một nhóm quan quân đang tụ cùng một chỗ, Khổng Lê và Vũ Văn Hiên cũng có mặt.
“Vũ Văn, nghe nói ngươi thua một tân binh!” Một vị quan quân dáng người khôi ngô hướng về phía Vũ Văn Hiên ha ha cười nói.
“...” Mặt Vũ Văn Hiên không chút thay đổi, trong lòng lại muốn chửi ầm lên!
Đủ rồi nha!
Có để yên cho hắn hay không vậy? Gặp một lần là nói một lần!
Ai mà không có lúc thất bại? Có cần phải ôm mãi oán hận không buông ra thế không?
Khổng Lê nhìn sắc mặt nghẹn khuất của hắn, vui vẻ cười hì hì không ngừng, chẳng thèm chút ý chút nào tới sắc mặt Vũ Văn Hiên càng ngày càng đen.
“Đông vui nhỉ?” Lúc này, Tống Vạn Giang đi vào phòng chỉ huy.
“Trưởng quan!”
“Trưởng quan!”
Mọi người đều chào hỏi.
“Được rồi, đều ngồi đi.” Tống Vạn Giang ngồi xuống ghế thủ vị, vung bàn tay to lên, nói: “Hôm nay gọi mọi người lên đây để thảo luận một chút về chuyện phân phối tân binh. Rất nhiều người đều thấy được trận đấu ngày đó, hiện giờ ta chia tư liệu cho các ngươi, có hứng thú tiếp nhận thì nói một tiếng.”
Nói xong, hắn vẫy vẫy tay với vị quân nhân phía sau rồi tựa vào ghế không lên tiếng.
Lúc này, quân nhân kia phát tư liệu tân binh từ ba trường quân đội cho những người khác.
Ngay tức khắc, trong phòng chỉ huy chỉ còn lại tiếng lật giấy vang lên, tất cả các vị quan quân đều không lên tiếng, đang nghiêm túc lật xem tư liệu tân binh.
Một lát sau, có người hỏi: “Sao không có tư liệu của Vương Đằng kia?”
“Thằng nhóc kia cần bố trí khác, đợi chút nữa lại thảo luận.” Tống Vạn Giang đau đầu xoa xoa trán, nói.
Hắn đã hao phí không ít tế bào não vì chuyện sắp xếp cho Vương Đằng, đến nay vẫn chưa nghĩ ra cách gì hoàn hảo.
“Quên đi, cấp Chiến Binh thất tinh, còn mạnh hơn cả ta, ta không kéo nổi binh lính này.” Quan quân nọ đặt câu hỏi kia chỉ vì tò mò, lúc này nghe được Tống Vạn Giang trả lời, lập tức lắc lắc đầu.
Rất nhanh tất cả tân binh đều được phân phối ra ngoài.
Đừng nhìn hôm đó đám tân binh bị lão binh hành hạ có chút thảm, trên thực tế tân binh rất xuất sắc, những vị quan quân ở đây đều nhìn ra được.
Từ trước đến nay, tân binh đi ra từ học viện đều là người đầy đủ sức lực, cũng là hạt giống bọn họ thích nhất, rất nhanh đều bị cướp sạch.
Về phần tính kiêu ngạo của đám võ giả học viện, ưa tàn nhẫn, thích đòn hiểm, sẽ bị mài mòn cho hết, không tính là vấn đề.
Cuối cùng chỉ còn một mình Vương Đằng chưa được quyết định.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thấp giọng nghị luận.
“Không bằng trực tiếp phái hắn đến khu cảnh giới cấp ba đi?” Có người mở miệng nói.
“Ngươi điên rồi, khu cảnh giới cấp ba, hơi vô ý một chút là bị loài Hắc Ám cao cấp vây khốn, chắc chắn là không về được.” Có người lập tức phản bác.
“Cũng đúng, quân đoàn chúng ta thật vất vả mới xuất hiện một thiên kiêu cấp yêu nghiệt, không thể xằng bậy được.”
“Cứ luôn bảo vệ không nên chuyện, thực lực của Vương Đằng kia rất mạnh, các ngươi lo lắng vớ vẩn làm gì?”
“Nhưng cũng không thể vừa nhận nhiệm vụ đầu tiên đã phái hắn đến khu cảnh giới cấp ba được, nơi ấy có khả năng xuất hiện loài Hắc Ám cấp Chiến Binh bát tinh đó...”
Tống Vạn Giang thấy phía dưới bắt đầu cãi nhau, lập tức đau đầu gõ gõ mặt bàn: “Được rồi, được rồi, đừng tranh cãi nữa!”
Mọi người lập tức im lặng, nhìn về phía Tống Vạn Giang.
Tống Vạn Giang đang muốn nói chuyện. bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
“Tiến vào đi!” Tống Vạn Giang có chút kinh ngạc, lúc này ai sẽ tới đây?
Một quân nhân đi đến, đưa một bức thư nhiệm vụ cho Tống Vạn Giang, cũng ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói vài câu.
Tống Vạn Giang nhíu mày, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, mở miệng nói: “Ta tự có sắp xếp cho Vương Đằng bên kia, đều tan đi.”
Mọi người cũng đúng cực kỳ kinh ngạc.
Sao vừa có người tới nói vài câu, đã quyết định cho Vương Đằng đi đâu rồi?
Ánh mắt rất nhiều người đều lộ vẻ ý vị thâm sâu.
Xem ra hoặc là Vương Đằng này đã khiến cấp cao chú ý, hoặc là hắn có chỗ dựa sau lưng nào mà bọn họ không biết, cho nên bên trên trực tiếp chỉ định phương hướng nhiệm vụ cho hắn.
Trên mặt Khổng Lê không khỏi lộ ra một chút hứng thú.
Đàn em này có khá nhiều bí mật đây.
Ánh mắt Vũ Văn Hiên lóe sáng, tạm thời dập tắt ý niệm mượn nơi khác gây chuyện trong đầu.
Quả nhiên Vương Đằng này không giống tân binh bình thường, không phải loại người có thể tùy tiện bắt nạt được.
Những quân quan khác cũng không hỏi nhiều, rất nhanh đã rời khỏi phòng chỉ huy.
Khổng Lê rời khỏi phòng chỉ huy, vừa đi vừa hỏi Vũ Văn Hiên bên cạnh: “Ngươi nhận được tin tức nhiệm vụ chưa? Nói là muốn hai người chúng ta liên thủ, đánh bất ngờ một điểm đóng quân của loài Hắc Ám!”
“Nhận được rồi!” Nói đến nhiệm vụ, Vũ Văn Hiên lập tức vứt bỏ hiềm khích giữa hai người, nhíu mày nói: “Nhiệm vụ lần này có chút lạ thường, lại muốn hai chúng ta liên thủ, có lẽ điểm đóng quân kia không đơn giản.”
“Nghe nói bên kia xuất hiện bóng dáng loài Hắc Ám cấp Chiến Binh thất tinh, xem ra bọn chúng muốn gây chuyện rồi!” Khổng Lê gật gật đầu.
“Nếu dám gây chuyện, đánh chết cả lũ!” Trên mặt Vũ Văn Hiên lộ ra một nụ cười đằng đằng sát khí.
“Lại nói, ngươi bị đàn em của ta đánh tới thương tích còn chưa khôi phục được? Đừng để đến lúc đó ảnh hưởng tới nhiệm vụ!” Khổng Lê đột nhiên nói.
“...” Trên mặt Vũ Văn Hiên lập tức cứng ngắc.
Lại nói nữa.
Lại nói nữa.
Các ngươi… móa nó muốn chọc cho lão tử tức chết để dễ kế thừa di sản hả?