Chương 559: Thẳng tiến khu cảnh giới
Trong lòng Vũ Văn Hiên như núi lửa phun trào, một hình người nhỏ màu đen chậm rãi nảy sinh, điên cuồng rống to, táo bạo vô cùng. Hắn tức giận trừng mắt nhìn Khổng Lê, phun ra hai chữ: “Cút đi!”
“Ha ha ha!”
Hai người tan rã trong không vui.
…
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
Hôm nay, Nhiếp Kiên Cường dẫn đám người Vương Đằng đến sân luyện võ tập hợp.
“Sau này, làm nhiệm vụ phải dựa vào chính các ngươi, hi vọng ba tháng sau, khi ta đến đón các ngươi, các ngươi đều có thể hoàn hảo không tổn hao gì đứng trước mặt ta.”
Nói xong hắn nhìn bọn họ một cái thật sâu rồi xoay người bước đi.
Đột nhiên đám người Hàn Chú có một chút mất mát nảy lên trong lòng, giống như chim non sắp rời khỏi đôi cánh của cha mẹ.
Đám người của trường Quân đội Tinh Sơn và trường Quân đội Vân Không đều có mặt, giáo viên bọn họ bàn giao vài câu, cũng rời đi.
Trong sân luyện võ lập tức chỉ còn lại có ba tốp tân binh trường quân đội. Lúc này, một đám quan quân đi đến.
“Ta đọc đến tên ai, người đó tập hợp tới trước mặt ta.”
Vương Đằng đứng nhìn đám người chung quanh dần dần giảm bớt, đến khi người cuối cùng cũng bị mang đi, thậm chí cả Hàn Chú và Vạn Bạch Thu cũng bước về phía đội ngũ quân quan khác rồi. Bọn họ nhìn hắn một cái và xoay người rời đi.
Không bao lâu sau, cả sân luyện võ chỉ còn lại mỗi mình hắn.
Vương Đằng ngơ ngác đứng tại chỗ.
Tình huống gì đây?
Không ai cần hắn?
Một người xuất sắc như vậy mà các ngươi đều mắt mù hết ư? Không nhìn thấy sao?
Chẳng lẽ có người bỏ sót tên của hắn? Hay là hắn bị bỏ quên rồi?
Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá rụng xoay vài vòng trên đỉnh đầu hắn, sau đó một đống lá khô rụng ngay trên đỉnh đầu hắn.
Giờ khắc này, Vương Đằng cảm thấy một luồng ác ý nồng đậm đang từ từ bủa vây lấy hắn.
Vương Đằng đứng trên sân luyện võ chờ trong chốc lát, khi oán niệm trong lòng hắn sắp nổ mạnh, một tiếng gầm rú truyền đến.
Hắn theo âm thanh nhìn lại.
Chỉ thấy một chiếc xe thiết giáp từ xa xa đi tới, tốc độ cực nhanh, ngay khi nó sắp đến gần, bỗng nhiên phanh gấp một cái, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang chói tai. Thân xe quay ngoắt một cái, cuối cùng thoát hiểm ngay trong gang tấc dừng lại trước mặt Vương Đằng.
Luồng gió từ xe làm bay tóc mái trên trán Vương Đằng, khiến hắn thoạt nhìn có chút… ngớ ngẩn!
Khổng Lê nhô đầu ra ngoài cửa kính xe thiết giáp, sắc mặt hơi lạ thường nhìn Vương Đằng nói: “Lên xe!”
“Không phải chứ? Có ý gì đây?” Vương Đằng không biết nên nói gì.
“Ý y chang lời đó, nhiệm vụ của ngươi là đi cùng chúng ta.” Khổng Lê Nói: “Lên xe trước, trên đường sẽ giải thích với ngươi.”
Vương Đằng cũng không lằng nhằng, lập tức leo lên ghế sau xe. Nhưng lúc ấy hắn giật mình sửng sốt, người đàn ông mặt lạnh ngồi ghế sau lại là Vũ Văn Hiên.
“Ha hả, thiếu tá Vũ Văn cũng có mặt nha!” Vương Đằng ha hả cười.
Khóe miệng Vũ Văn Hiên khẽ co rúm một cái không lộ dấu vết, hắn đen mặt, không mở miệng.
Có trời mới biết, buổi sáng hôm nay khi đột nhiên hắn biết nhiệm vụ lần này mình phải hợp tác cùng với Vương Đằng, trong lòng hắn đã sụp đổ như thế nào.
Khổng Lê cười khà khà, khởi động xe thiết giáp, nhanh chóng lao ra ngoài thành.
Vương Đằng thấy Vũ Văn Hiên không đáp lời, chỉ âm thầm cười, không để ý nữa. Hiển nhiên Vũ Văn Hiên đã bị hắn đả kích thê thảm rồi.
Khổng Lê vừa lái xe, vừa nói: “Nhiệm vụ lần này, chủ yếu lấy ba người chúng ta là chính, ở điểm đóng quân số 53 phía Tây Nam bên kia, mơ hồ có xuất hiện loài Hắc Ám cấp Chiến Binh thất tinh, thậm chí còn có loài Hắc Ám với chiến lực rất cao nữa. Nhiệm vụ chính của chúng ta là đi tra xét trước, tìm ra mục đích của loài Hắc Ám, nếu cần thiết, cứ giết loài Hắc Ám cao cấp đi.”
“Đương nhiên, có thể không đánh rắn động cỏ thì cố hết sức đừng đánh rắn động cỏ!”
“Nhiệm vụ lần này thực kích thích nha!” Vương Đằng vuốt cằm, nói.
Lần nhiệm vụ đầu tiên đã nhận được một cái quan trọng, cao tầng quân bộ đúng là để mắt tới hắn.
“Kích thích thì kích thích, nhưng rất nguy hiểm!” Khổng Lê cười nói, trong miệng nói nguy hiểm, lại chẳng thấy nàng lộ chút sợ hãi nào cả, giống như đang đùa giỡn vậy.
“Trong lúc làm nhiệm vụ, nhớ nghe theo sắp xếp, đừng cản trở.” Vũ Văn Hiên kêu lên.
“Những người cản trở thường là kẻ yếu.” Vương Đằng nhìn hắn một cái, cười ha hả nói.
“...” Vũ Văn Hiên.
“Đừng nghe hắn, hắn không phải đội trưởng nhiệm vụ lần này, không có quyền chỉ huy.” Khổng Lê không chút khách khí, lập tức đả kích.
“Nhiệm vụ lần này không có đội trưởng sao?” Vương Đằng kinh ngạc nói.
“Có, đợi chút nữa ngươi sẽ biết là ai.” Khổng Lê nói.
Khi nói chuyện, xe thiết giáp đã chạy đến lối vào Thành Hắc Tước, ba người đưa ra chứng minh thân phận, binh lính thủ vệ lần lượt kiểm tra xong, mới cho đi.
Xe thiết giáp rời khỏi thành Hắc Tước, đi một đoạn cách cửa vào không xa mới ngừng lại.
Lúc này, Ngưu Lê trung tá, người Vương Đằng từng gặp trước kia, đang đứng ở ven đường, dường như đã đợi bọn họ thật lâu rồi.
Sau khi xe dừng lại, hắn lập tức mở cửa xe, ngồi ở vị trí phó lái.
“Sao kéo dài lâu như vậy?” Ngưu Lê nhíu mày nói.
“Đi đón thằng nhóc này.” Ngón tay Khổng Lê chỉ về phía sau, hắc hắc nói.
“Trung tá Ngưu!” Vương Đằng hô một tiếng.
Xem ra đội trưởng nhiệm vụ lần này chính là Ngưu Lê!
Đột nhiên hắn phát hiện cái tên Ngưu Lê và Khổng Lê cực kỳ tương tự rồi không khỏi đánh giá gương mặt hai người một chút, một có khuôn mặt thô ráp, ngông cuồng, một lại có khuôn mặt xinh đẹp như hoa, lập tức một thứ cảm giác không tốt dâng lên.
Sắc mặt hắn trở nên khá lạ thường.
May mắn hai người này không phải thân thích.
Vương Đằng có chút hứng thú lệch lạc, âm thầm suy nghĩ.
Khổng Lê và Vũ Văn Hiên cũng hô lên một tiếng.
Thoạt nhìn quân hàm của hai người chỉ thấp hơn Ngưu Lê một bậc nhưng trên thực tế lại cực kỳ tôn trọng hắn.
Lý lịch kinh nghiệm của Ngưu Lê hơn bọn họ rất nhiều, dù là kinh nghiệm chiến trường hay là những nhiệm vụ đã trải qua đều phong phú hơn bọn họ.
Ngưu Lê gật gật đầu, không nói gì nữa, ngược lại hỏi: “Hẳn là các ngươi đều đã biết tình hình nhiệm vụ?”
Ba người gật gật đầu.