Chương 562: An nghỉ đi! (2)
Có hơn mười võ giả nhân loại, trong đó có ba người cấp Chiến Binh tứ tinh, còn ba bốn mươi binh lính bình thường. Mà loài Hắc Ám lại có gần trăm con, loài Hắc Ám cấp thấp chiếm đa số, nhưng vẫn có bảy tám con thuộc loài Hắc Ám cao cấp cấp Chiến Binh tứ tinh.
Mấy sinh vật Hắc Ám này có thân hình cao lớn vô cùng, lại cường tráng dị thường, làn da và cơ bắp màu xanh đen, y chang sắt thép. Mặt mũi chúng nó hung tợn, hai mắt còn lớn hơn quả bóng bàn mấy phần, cầm lang nha bổng tựa như binh khí hạng nặng trong tay, lực sát thương lớn kinh người.
“Là loài Hắc Ám tộc Cự Ma!” Vũ Văn Hiên cất giọng nghiêm túc nói.
Chiến đấu bên kia đã bùng nổ, loài Hắc Ám tộc Cự Ma nhảy vào bên trong đám võ giả nhân loại, một bổng đập xuống. Một võ giả nhân loại cấp Chiến Binh tứ tinh vừa định ngăn cản, binh khí trực tiếp gãy lìa, trước ngực lõm xuống, cả người bay ra ngoài, lập tức hít vào nhiều thở ra ít.
Những loài Hắc Ám cấp thấp kia cũng nhảy vào bên trong đám chiến sĩ nhân loại, gặp người là cắn.
Mấy người Vương Đằng còn cách một khoảng nữa mới tới, thấy một màn như vậy, đều lộ ra vẻ giận dữ, tốc độ đẩy nhanh đến mức tận cùng, lao thẳng qua bên kia.
Nhanh lên!
Nhanh nữa lên!
Ba người Khổng Lê đã dùng tốc độ cao nhất đi tới, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn không ít binh lính nhân loại bị loài Hắc Ám vây quanh, cắn xé.
Nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết và thống khổ kêu rên trước khi bọn họ chết phát ra…
Vương Đằng như hóa thành một cơn gió, vọt qua bên cạnh ba người Khổng Lê.
“Chết!”
Hắn quát lớn một tiếng, hấp dẫn loài Hắc Ám chú ý. Một con thuộc loài Hắc Ám tộc Cự Ma trong đó nhe răng cười, vươn bàn tay thật lớn chộp tới hắn.
Trong tay Vương Đằng xuất hiện một cục gạch ánh vàng rực rỡ, ngay trong ánh mắt sững sờ của loài Hắc Ám, lập tức đập trúng đỉnh đầu nó.
Ầm ầm!
Mặt đất chấn động, một con thuộc loài Hắc Ám tộc Cự Ma to như vậy lại bị Vương Đằng đập cho một viên gạch lún xuống nền đất.
Cổ của nó đã biến mất, đầu chui thẳng vào bên trong ngực, thất khiếu đổ máu, tử vong trong nháy mắt, dáng dấp có vẻ quái dị vô cùng.
Binh lính nhân loại cùng với những loài Hắc Ám có trí tuệ bốn phía đều rung động nhìn một màn này.
“Viện quân đến rồi!” Lúc này những binh lính nhân loại đã phục hồi lại tinh thần, lớn tiếng hô to!
“Giết!”
“Giết!”
Một đám binh lính sĩ khí tăng vọt, giết về phía loài Hắc Ám.
Loài Hắc Ám tộc Cự Ma thấy đồng bạn bị giết, phát ra tiếng rống giận, lập tức có bốn con cự ma đi tới vây quanh Vương Đằng.
Ánh mắt Vương Đằng không thay đổi.
Tới hay lắm!
Rốt cuộc cũng có thể thỏa sức sử dụng viên gạch này!
Ầm!
Hắn không thèm dùng chiến kỹ, chỉ thấy viên gạch liên tục đánh ra, không khí nổ tung, lập tức đập chết mấy sinh vật Hắc Ám!
Tử trạng thê thảm, xin tham khảo con sinh vật Hắc Ám tộc Cự Ma hồi nãy.
Vương Đằng xoay người, còn muốn tiếp tục đập chết mấy con cự ma khác, kết quả đám người Khổng Lê đã đuổi tới, mỗi người một con, giải quyết rất đơn giản.
Vương Đằng rơi vào đường cùng, đành phải chuyển mục tiêu sang loài Hắc Ám cấp thấp khác.
Có bốn cường giả cấp Chiến Binh thất tinh gia nhập, trong nháy mắt tình hình chiến đấu đã đảo ngược, rất nhanh loài Hắc Ám đã bị đánh chết toàn bộ.
Giữ lại số lượng binh lính nhân loại nhiều nhất.
Đám người Khổng Lê giải quyết xong tất cả loài Hắc Ám, ngẩng đầu hướng ánh mắt bốn phía, lập tức ngơ ngác!
Từng cái ‘cọc gỗ’ đứng lặng trên mặt đất.
Không, kia không phải cọc gỗ, mà là từng con sinh vật Hắc Ám, bị người đập mạnh xuống.
Mấy người không khỏi quay đầu nhìn về phía Vương Đằng, ánh mắt lập tức bị cục gạch trong tay hắn hấp dẫn.
“Cục… cục gạch?!”
Sau khi nhìn thấy đồ vật trong tay Vương Đằng, trong lòng của Khổng Lê và mọi người vỡ vụn.
Ngạc nhiên!
Đờ đẫn!
Trong một thời gian ngắn bầu không khí có hơi kì lạ!
Cuối cùng Ngưu Lê cũng hiểu khi luyện võ tại sao Nhiếp Kiên Cường lại dặn dò nhiều như vậy, không đồng ý để tiểu tử này dùng gạch.
Cục gạch này, con mẹ nó, thủ pháp thông thạo, ra tay hiểm độc, làm cho mọi người kinh ngạc không thôi.
Ngay cả loài Hắc Ám tộc Cự Ma nổi tiếng với sức mạnh cũng không thể ngăn được cục gạch của hắn, ngay cả lão binh quân đoàn mạnh mẽ hơn bọn chúng cũng không bằng.
Thế nên nếu quả thật dùng cục gạch, kết quả của bọn họ hẳn là có thể tưởng tượng được.
Cho dù lúc diễn võ không cần liều mạng, bầu không khí chắc chắn sẽ bị đảo lộn ngổn ngang.
Rõ ràng là một lão binh, bị một cục gạch đánh bại, quả thực chính là trò hề.
Nghĩ như vậy, hắn không khỏi liếc mắt nhìn Vũ Văn Hiên một cái.
Khổng Lê cũng nhìn về phía hắn, sắc mặt cực kỳ cổ quái, đứa đàn em này hình như hơi hổ báo thì phải!
Cảm nhận được ánh mắt của hai người, cơ mặt của Vũ Văn Hiên cảm thấy co giật. Nhưng vẫn cố hết sức giữ bình tĩnh, chỉ là trong lòng mắng một tràng con mẹ nó.
Nghĩ lại còn thấy rùng mình!
Vào lúc này hắn ta bỗng nhiên cảm thấy hơi may mắn vì lúc mình luyện võ không có bị đối xử như vậy. Bằng không hắn không cần phải lăn lộn nữa, trực tiếp tìm một kẽ hở dưới đất để chui vào, không còn mặt mũi nào để gặp người khác.
…
Vương Đằng bình tĩnh cất cục gạch đi, giống như không có chuyện gì xảy ra gương mặt vô tội. Dường như những cọc gỗ xung quanh không liên quan gì đến hắn cả.
Mọi người: “...”
Vương Đằng không quan tâm ánh mắt của mọi người. Tinh thần lực quét qua nhặt những bong bóng thuộc tính ở bốn phía xung quanh.
Nguyên lực hắc ám x110
Tinh thần x60
Tinh thần x50
Ngộ tính x15
Nguyên lực hắc ám x125
Nguyên lực hắc ám x65
...
Lần này hắn ra tay có hơi tàn nhẫn, một viên gạch trực tiếp làm cho một đám loài Hắc Ám tộc Cự Ma nổ tung. Thuộc tính tinh thần thu hoạch được không ít.
Nhưng mà thuộc tính ngộ tính lại không nhiều. Xem ra đầu của loài tộc Cự Mahắc ám này không được tốt cho lắm.
Uổng phí cái đầu to như thế.
Nhưng mà thật sự thì đầu to càng dễ đập hơn.
Đầu to đầu to, mưa rơi đừng lo, người ta có ô, ta có đầu to!
Xem xem, so sánh như này hình tượng không phải như từ trong tranh bước ra sao.
Ngộ tính: Vương cảnh
Tinh thần: Vương cảnh