Chương 561: An nghỉ đi!
Cái con… móa nó hung dữ kinh người! Lại nói, ngươi biết nó hung hiểm sao không nói sớm, ngươi có quên ăn sáng hay không?
Vương Đằng nhướng mày, cảm giác có chút đau tim.
Tuy Khổng Lê sẽ giảng giải cho hắn nhưng thường xuyên đều là nói vuốt đuôi, tựa như vừa rồi vậy.
“Kỳ thật lên tới năm hai, năm ba đại học đều sẽ dạy những tri thức này, ai bảo ngươi mới học đến năm nhất.” Khổng Lê hắc hắc cười nói.
Vương Đằng: “...”
Chỉ mới học năm nhất thì sao? Trách ta à?
Vũ Văn Hiên nhìn dáng vẻ buồn bực của Vương Đằng, khóe mắt hiện lên nụ cười.
Tân binh vẫn cứ là tân binh, dù có trâu bò đến mấy cũng có chỗ thiếu sót, vẫn phải nhờ lão binh dạy dỗ.
“Tự trải nghiệm một chút sẽ khiến trí nhớ khắc sâu hơn!” Khổng Lê khoát tay áo, không thèm để ý nói: “Hơn nữa, lấy thực lực của ngươi, nếu không thoát khỏi chút nguy hiểm ấy, mới khiến người ta chê cười.”
Được rồi, ngươi là đà chị, ngươi nói cái gì cũng đúng!
Vương Đằng không giải thích, mà đúng là chút nguy hiểm ấy không thể làm khó hắn được, đều là trò trẻ con thôi.
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn ngừng lại một chút!
Đám người Khổng Lê cũng ngừng lại, Ngưu Lê mở miệng nói: “Ai đi giải quyết?”
Khổng Lê và Vũ Văn Hiên đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Vương Đằng bất đắc dĩ, thân hình chợt lóe, đã đi tới hơn trăm mét, một con thuộc loài Hắc Ám cấp thấp đang nằm sấp trên mặt đất.
Vẫn là hình người như cũ, chẳng qua khuôn mặt nó như ma thú, dữ tợn dị thường, trên người có nhiều chỗ lộ máu thịt ra bên ngoài, máu đen chảy ra, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương cốt.
Nếu người thường thấy chắc chắn sẽ bị dọa sợ chết khiếp.
Sinh vật Hắc Ám cấp thấp nhìn thấy Vương Đằng, lập tức rít gào, đột nhiên nhảy lên, đánh tới.
Vương Đằng đảo qua trên người sinh vật Hắc Ám nọ, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Nhưng ngay sau đó, hắn vẫn vung tay lên, một luồng hỏa diễm bao vây sinh vật Hắc Ám trong nháy mắt.
Grào!
Một tiếng rít gào vang lên, sinh vật Hắc Ám đã hóa thành tro bụi dưới luồng nhiệt cực nóng. Một làn âm phong từ xa xa thổi đến, tro bụi tung bay, biến mất.
“An nghỉ đi!” Ánh mắt Vương Đằng vẫn lạnh như băng, sắc mặt bình tĩnh một cách thần kỳ.
Ba chữ này không phải cho loài Hắc Ám, mà là cho binh lính Nhân tộc bị nguyên lực Hắc Ám xâm nhập, lây nhiễm kia.
Bởi vì Vương Đằng nhìn thấy được quân phục của nhân loại Địa tinh trên người loài Hắc Ám nọ.
Chắc chắn loài Hắc Ám kia là binh lính nhân loại chuyển hóa thành…
“Ngươi làm không tồi, đụng tới loại tình huống này, đừng do dự. Nên nhớ, với bọn họ tử vong chính là một loại giải thoát.” Đám người Ngưu Lê đã đi tới, nói.
“Chiến sĩ, da ngựa bọc thây, chết cũng không sợ, nhưng tuyệt đối không thể trở thành nộ lệ của hắc ám!”
“Có phải nếu ở trên chiến trường thật lâu, đều thích càu nhàu, ưa cảm khái hay không?” Vương Đằng cười cười, đùa cợt nói.
Ngưu Lê: “...”
Hắn im lặng một chút, một lúc lâu sau mới nói: “Quả nhiên ta không bằng các ngươi!”
“Ta xem như ngươi đang khích lệ ta.” Vương Đằng không để ý tới chuyện này, trực tiếp nhận lấy: “Có phải chúng ta cần đi tiếp hay không?”
Mấy người bọn họ lần thứ hai khởi hành, dọc theo đường đi lại đụng phải mấy sinh vật Hắc Ám lạc đàn khác, hết thảy đều bị bọn họ tiện tay giải quyết.
Hầu như mấy sinh vật Hắc Ám mất mạng đều không có cấp bậc cao, mấy người bọn họ chỉ tiện tay bóp một cái, y như bóp chết một con kiến.
Vương Đằng không khỏi nhớ tới lần đầu tiên hắn đụng phải loài Hắc Ám, lúc ấy thực sự bị dọa sợ, thậm chí còn phí chút sức lực mới giải quyết được sinh vật Hắc Ám cấp thấp kia.
Bây giờ thì sao? Loài Hắc Ám cấp thấp xuất hiện chỉ như tặng món ăn.
Có lẽ do gần đây mới quét sạch, nên loài Hắc Ám không có nhiều, bọn họ không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, rất thuận lợi bước vào khu cảnh giới cấp hai.
Thảm thực vật trong khu cảnh giới cấp hai rậm rạp hơn không ít so với phía trước, đã xuất hiện lùm cây thấp bé, thậm chí còn có một ít rừng cây nhỏ.
Xoạt xoạt xoạt!
Bên tai truyền đến tiếng ma sát. Tựa như một ít trùng độc, bọ cạp độc cảm nhận được người sống đang tới gần, bắt đầu đi tới vây quanh bọn họ.
“Vương Đằng, cho một mồi lửa, đốt sạch sẽ đi!” Khổng Lê biết Vương Đằng có nguyên lực hệ Hỏa, trực tiếp mở miệng nói.
Vương Đằng cũng không nhiều lời vô nghĩa, có đôi khi nguyên lực hệ Hỏa vẫn thật hữu dụng. Hắn vung tay lên, rất nhiều trùng độc, bọ cạp độc bốn phía bị mất mạng trong nháy mắt.
Rất nhiều bong bóng nhỏ rơi ra.
Nguyên lực hệ Độc x1
Nguyên lực Hắc Ám x1
Nguyên lực Hắc Ám x2
Nguyên lực hệ Độc x1
…
Vương Đằng đạt được chút ít nguyên lực hệ Độc và nguyên lực Hắc Ám.
Hắn để lại một ít độc vật không giết đi, chỉ khiến chúng nó hôn mê, sau đó bỏ vào cái chai, thu vào nhẫn không gian.
“Ngươi bắt mấy thứ này làm gì?” Khổng Lê nhíu mày hỏi.
“Cầm đi nghiên cứu.” Vương Đằng bỏ một con trùng độc có diện mạo xấu xí cuối cùng vào trong chai, tò mò đánh giá vài lần, thuận miệng đáp.
“Hứng thú của ngươi thật lạ thường.” Khổng Lê không còn gì để nói.
“Nghiên cứu không thành vấn đề, nhưng ngươi phải chú ý, đám trùng độc này cũng bị nguyên lực Hắc Ám lây nhiễm rồi, tuyệt đối đừng để lộ ra, nếu không hậu quả sẽ không chịu nổi, ngay cả ngươi cũng phải chịu trách nhiệm đó.” Ngưu Lê nói.
“Yên tâm đi, ta có thể tiện tay giải quyết đám trùng độc này, sẽ không xuất hiện vấn đề.” Vương Đằng nói.
Hắn vừa thấy đám trùng độc bị nguyên lực Hắc Ám lây nhiễm này, đã nổi lên ý tưởng muốn nghiên cứu một chút.
Dù sao bản thân hắn cũng có đồng thời nguyên lực hệ Độc và nguyên lực Hắc Ám mà.
Ngưu Lê không nói gì nữa, lại mang theo mấy người, tiếp tục đi thẳng tới khu cảnh giới cấp ba.
Hơn một tiếng sau, ngay tại vị trí biên giới thuộc khu cảnh giới cấp hai, mấy người nghe được tiếng đánh nhau.
Đám người Ngưu Lê biến sắc, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, đi về phía âm thanh truyền tới.
Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, cũng vội vàng đi theo.
Khi bọn họ đuổi tới, vừa vặn nhìn thấy một đội ngũ nhân loại thanh lý đang bùng nổ đại chiến cùng loài Hắc Ám.