Chương 569: Mấy sinh vật Hắc Ám này sao có thể đẹp đến phá vỡ quy tắc như vậy?
Hai người hít một hơi thật sâu, Khổng Lê gật đầu nói: “Tình báo của rất có ích, hiện tại có hai lựa chọn, một là tạm thời rút lui, hai là ở lại chờ người thần bí kia đến.” Ba người im lặng một hồi.
Đối với võ giả quân bộ mà nói, nhiệm vụ là tối cao, có đôi khi vì nhiệm vụ, tình nguyện chịu nguy hiểm cực lớn.
“Ta ở lại cho, các ngươi trở về báo lại tin tình báo này cho trung tá Ngưu đi.” Vũ Văn Hiên nói.
“Hay là để ta ở lại đi, phương pháp ẩn nấp của ta tốt hơn các ngươi một chút, tính an toàn cũng cao hơn.” Khổng Lê hơi chần chừ một chút nhưng vẫn nói.
“Phương pháp ẩn nấp của ngươi không kém ta là bao, cao hơn không được bao nhiêu, nếu như ta bị phát hiện, ngươi cũng sẽ không ngoại lệ, vẫn là để ta ở lại đi, ít nhất nếu như phát hiện bất thường, ta chắc chắn ba mươi phần trăm có thể rút khỏi nơi này.” Vũ Văn Hiên nói.
“Cái rắm, ta sẽ kém ngươi sao, ta còn có chắc chắn ba mươi lăm phần trăm có thể chạy trốn đây.” Khổng Lê nghe vậy liền phớt lờ, bác bỏ.
…
Nhìn hai người dùng phương thức truyền âm nhào vào cãi nhau, Vương Đằng vuốt ấn đường, nói: “Cái đó… hai vị à, các ngươi không hỏi ta thử sao?”
“Một tên lính mới cùi bắp như người, cút xa chừng nào tốt chừng ấy đi.” Hai người cũng không quay đầu lại, không hẹn mà cùng dỗi hắn một câu.
“Ta có trăm phần trăm tự tin toàn thân mà lui, ngoài ra không phải là ta đả kích các ngươi, phương pháp ẩn nấp của ta cao siêu hơn các ngươi gấp mấy lần, loài Hắc Ám có lẽ cũng không phát hiện được ta.” Vương Đằng phiền muộn nói.
“…” Hai người lập tức trầm mặc.
Sau đó đồng loạt quay đầu nhìn qua Vương Đằng.
“Trăm phần trăm tự tin toàn thân mà lui!” Khổng Lê nhìn Vương Đằng, nghi ngờ nói.
“Cho nên nói, những người như các ngươi cũng không cách nào hiểu rõ cái gì gọi là thiên kiêu.” Vương Đằng lắc đầu, bất đắc dĩ nói, ra vẻ cao thủ cô đơn.
“Nói tiếng người.” Khổng Lê trợn mắt nói.
“Nói thật các ngươi lại không tin.”
“Ngươi xác định loài Hắc Ám không phát hiện được phương pháp ẩn nấp của ngươi?” Vũ Văn Hiên hỏi.
“Đương nhiên!” Vương Đằng bình tĩnh nói.
“Sao ta cảm thấy ngươi lại đang làm màu nhỉ.” Khổng Lê nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu hỏi: “Vũ Văn, ngươi thấy thế nào?”
“Giống vậy!” Vũ Văn Hiên mặt không biểu tình nói.
“…”
Trách ta sao, là các ngươi ép ta mà!
Sau một hồi lưỡng lự, do dự, chần chừ, Khổng Lê và Vũ Văn Hiên mới rời khỏi.
Quân nhân, lấy nhiệm vụ làm trọng!
Vương Đằng có cơ sở chắc chắn hoàn thành hạng mục nhiệm vụ này hơn họ.
Thế nên họ không có lý do ngăn cản hắn!
Nhìn hai người rời đi, Vương Đằng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù thực lực của Khổng Lê và Vũ Văn Hiên không kém, nhưng ở hạng mục nhiệm vụ này, họ thật sự không giúp được gì, kiên quyết ở lại không chừng còn gây thêm rắc rối.
Bây giờ hai người họ rốt cuộc đã bị hắn thuyết phục, rời khỏi điểm đóng quân, như vậy thì hắn cũng có thể rảnh tay rảnh chân rồi.
Đối với nhiệm vụ lần này, cơ sở chắc chắn của Vương Đằng quả thật không nhỏ.
Hơn nữa không lâu trước đó, trong lòng hắn chợt lóe lên một tia sáng, lại có được một kế hoạch vừa chi tiết vừa chu đáo chặt chẽ.
Khóe miệng của Vương Đằng lập tức hiện ra một nụ cười gian tà.
Ngay sau đó, cơ bắp toàn thân của hắn bắt đầu chuyển động, cả người từ từ biến hóa, cuối cùng biến thành dáng vẻ của con loài Hắc Ám Huyết tộc đã bị hắn đánh thành đầu heo kia.
Đương nhiên, không phải là dáng vẻ sau khi thành đầu heo.
Vương Đằng dùng nguyên lực hệ Băng nhưng tụ thành một khối nước đá, sau đó quan sát dáng vẻ của mình một chút, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười hài lòng.
Kỹ năng ‘biến hình’ này quả nhiên không khiến hắn thất vọng.
Bất luận chiều cao, thể hình, cũng như dáng vẻ đều không khác chút nào so với bản gốc, mức độ tương đồng đạt đến 9999999%.
Đợi đã, sao cứ có cảm giác còn chỗ nào đó kỳ kỳ nhỉ?
Vương Đằng không khỏi nhíu mày, thậm chí hắn còn lấy thi thể của con Huyết tộc kia ra đối chiếu cặn kẽ từng chút một, lúc này mới chợt hiểu ra, vỗ trán một cái.
Cánh!
Huyết tộc có một đôi cánh dơi, mà hắn lại không biến ra đôi cánh dơi này.
Trong lòng Vương Đằng khẽ động, cơ bắp sau lưng bắt đầu động đậy, rồi trồi ra phía ngoài, cuối cùng hóa thành một đôi cánh dơi.
Nhẹ nhàng đập cánh mấy cái, cảm thấy giống với cánh thật.
May là thiên phú biến hình có đủ hình thức biến đổi, nếu không thật sự không có cách nào làm được điều này.
Nhưng mấy con loài Hắc Ám này con nào cũng mang hình thù quái dị, ngay cả biến hóa cũng khó biến như vậy, quả thật không phải người.
Vương Đằng thầm mỉa mai trong bụng một câu, sau đó ánh mắt lại nhìn vào quần áo trên người bản thân.
Bây giờ còn thiếu một bộ quần áo của loài Hắc Ám.
…
Một lát sau, Vương Đằng từ trong góc đi ra, trên người đã thay bộ quần áo của Huyết tộc, hắn mừng thầm vì lúc giết con Huyết tộc kia, bản thân đã không làm vấy bẩn quá nhiều máu tanh, nếu không đã làm dơ quần áo, dù sao hắn cũng không thể giặt rồi mới mặc được.
Vương Đằng nghênh ngang đi về phía nơi ở của các Huyết tộc.
Phương pháp che giấu tốt nhất chính là trà trộn vào trong nội bộ của kẻ địch.
Bây giờ Vương Đằng không nói, ai có thể nhìn ra được hắn là một con người?
Vương Đằng không tiếp tục dò xét, mà đi đến nơi ở, chuẩn bị giống như những sinh vật Huyết tộc khác, nghỉ ngơi một lát.
Nhưng mà lúc nhìn thấy tình hình ở đây, hắn lúng túng rồi.
Huyết tộc nào cũng treo ngược để ngủ.
Mẹ kiếp sung huyết não thì làm sao??
Lần đầu tiên Vương Đằng cảm thấy kế hoạch chi tiết và chu đáo chặt chẽ của mình xuất hiện một chút ít sơ suất nhỏ.
Thôi đi thôi đi!
Con người mà, ắt phải có lúc suy nghĩ không chu toàn.
Một chút sơ suất nhỏ này hoàn toàn không đáng kể.
Vương Đằng cắn răng hòa nhập vào trong loài Hắc Ám, sau đó nhân lúc loài Hắc Ám không để ý, xuất hiện ở trên trần nhà.
Hắn treo ngược, nhắm hai mắt lại.
Bây giờ hắn là một con dơi lớn không có cảm xúc!
Nhưng mà hắn không hề ngủ thật, mà thỉnh thoảng mở mắt, dùng thiên phú Linh Thị quan sát động tĩnh của ba con loài Hắc Ám cấp Chiến Binh thất tinh.