Chương 572: Oscar còn nợ hắn một chiếc cúp ảnh đế!
“Phù!” Ra khỏi đại sảnh, Vương Đằng thở dài một hơi, hắn thực sự không chịu nổi đám quần ma loạn vũ bên trong kia, đúng là giống một bọn người điên.
Mà hắn là người bình thường duy nhất trong đám điên đó.
Cho nên mới phải cách xa, nếu không người bình thường ở chung với một đám điên lâu quá, sẽ trở nên không bình thường mất.
Hắn ngửa đầu nhìn qua ánh trăng như ẩn như hiện trong bầu trời đêm, hơi xúc động trong lòng.
Tự biến mình thành dáng vẻ của loài Hắc Ám, trà trộn vào bọn họ, chuyện này sợ là cũng chỉ mình hắn dám nghĩ, dám làm!
Thậm chí cũng chỉ mỗi hắn có năng lực đi làm như thế.
Dù sao trên thế giới, có lẽ có một mình hắn bật hack thôi!
Nhưng hắn vẫn cảm thấy chuyện này có chỗ nào hơi huyền huyễn.
Vương Đằng vừa nghĩ tới việc nếu thân phận mình bị bại lộ, mấy trăm loài Hắc Ám cùng giương mắt nhìn hắn, cảnh đó hẳn sẽ có hơi… xấu hổ đi!
Sau đó, hắn vội vàng lắc đầu.
Không được, nhất định không thể mình bị lộ!
“Sao ngươi lại chạy ra ngoài rồi?”
Lúc này, âm thanh của Phyllis truyền đến từ phía sau, khiến Vương Đằng không khỏi nhíu mày.
Loài Hắc Ám cái này đáng ghét quá.
Hắn đi chỗ nào, theo tới chỗ đó, cứ như cao da chó vậy.
Nhưng mà Vương Đằng lại không thể trực tiếp đập chết nàng.
Hắn chỉ có thể xụ mặt, bình thản nói: “Bọn chúng phiền quá, ta muốn yên lặng một mình.”
“Ngươi đúng là thay đổi nhiều quá, hồi trước luôn thích tụ lại với bọn họ, bây giờ ngược lại lại chủ động xa lánh ra, ta có chút hiếu kỳ đến cùng là giấc mộng thế nào mới khiến ngươi thay đổi nhiều như thế?” Phyllis nói.
Trong lòng Vương Đằng run lên, có lẽ hắn đã bị nhìn ra chỗ nào rồi.
Dù một người thật sự thay đổi đi chăng nữa, cũng phải có mức độ, có nguyên nhân.
May mà hắn lấy lý do là mình nằm mơ, đối phương cũng luôn suy nghĩ theo hướng này, vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của hắn.
Nhưng lúc này, khi đối mặt với nghi ngờ của Phyllis, Vương Đằng thấy mình vẫn nên nghĩ lại về mộng cảnh phức tạp kia cho tốt một chút.
Quả nhiên một lời nói dối sẽ cần thêm vô số lời nói dối khác để che dấu.
Đau đầu quá!
Vương Đằng thở dài trong lòng, não động một chút, nghĩ kỹ cách đối phó cho thật nhanh.
Hắn thản nhiên nói: “Phyllis, ngươi có biết nỗi sợ khi bị cái chết khống chế không? Ngươi biết nỗi đau khi bị người mình thân phản bội không? Ngươi biết nỗi tuyệt vọng khi bị bạn bè thấy chết không cứu không?”
“Ta…” Phyllis ngơ ngác nhìn Vương Đằng, giống như bị một chuỗi mấy câu hỏi của hắn làm cho kinh ngạc.
Thấy dáng vẻ của đối phương, trong lòng Vương Đằng khẽ vui mừng, mặt ngoài lại tự giễu lắc đầu mà nói: “Ta biết mà, ngươi sẽ không hiểu đâu.”
“Rupert, ngươi đừng như vậy, dù sao đó chỉ là giấc mơ thôi.” Phyllis lo lắng nhìn Vương Đằng, gấp gáp nói, nàng thấy “Rupert” như bị choáng váng đầu óc rồi.
“Mặc dù chỉ là giấc mộng, nhưng nó chân thực vô cùng, hơn nữa mộng cảnh kia còn đáng sợ hơn những gì ngươi tưởng tượng nhiều.” Vương Đằng nói.
“Coi như là như vậy, ta cũng sẽ không phản bội ngươi, ngươi có thể không tin bất cứ một ai, nhưng chẳng lẽ ngay cả ta ngươi cũng không tin tưởng?” Phyllis đau lòng nói.
Vương Đằng thản nhiên nhìn nàng, cũng không mở miệng nói chuyện.
Phyllis run lên, ánh mắt bình tĩnh kia cứ như không mang chút tình cảm nào, khiến nàng không khỏi lùi lại mấy bước.
Nàng nghĩ mãi mà không ra, Rupert, người đã từng yêu thương nàng đến chết đi sống lại, nay vì sao đột nhiên lại trở nên lạnh lùng như vậy.
Phyllis không nói thêm gì nữa, buồn bã rời khỏi.
“Mẹ nó, rốt cục cũng đi rồi!”
Vương Đằng lập tức thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhìn thấy phản ứng của Phyllis, ngay cả lúc rời đi khóe mắt vẫn hiện lên một tia óng ánh, khiến hắn không khỏi thầm gật đầu, kỹ năng diễn xuất vừa rồi quả là bùng nổ!
Oscar còn nợ hắn một chiếc cúp ảnh đế!
Vương Đằng vuốt vuốt cơ mặt đã có chút cứng đờ của mình, lại bùi ngùi, đối phó với loài Hắc Ám mẹ quả là chẳng dễ dàng gì, hiện giờ hắn chỉ hi vọng người bí ẩn kia xuất hiện sớm chút thôi.
Chờ hắn lấy được thông tin mình muốn, sẽ rút lui khỏi đây ngay lập tức.
Vương Đằng vô thức dùng con mắt Linh Thị nhìn lướt qua vị trí của ba tên loài Hắc Ám cấp Chiến Binh thất tinh.
“Hửm?”
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn thoáng ngừng lại.
Bên trong tầm mắt, ba vệt nguyên lực Hắc Ám sáng nhất nọ đang tụ lại về một chỗ… nhưng đây không phải chỗ quan trọng.
Chỗ quan trọng là, ở nơi mà bọn họ sắp tụ hợp lại, cũng đang có một tia sáng nguyên lực vô cùng chói mắt khác.
Tia sáng này lại chẳng phải màu đen, mà là màu xanh.
Nguyên lực hệ Mộc!
Bên trong nơi mà loài Hắc Ám đóng quân, ngoại trừ hắn, vẫn còn những võ giả nhân loại khác?
Hơn nữa nỗi này trông ít nhất cũng phải tới cấp Chiến Binh cửu tinh!
Cực kỳ đáng nghi!
Vương Đằng không khỏi nhíu mày, chưa kịp nghĩ gì nhiều, chạy thẳng về phía đó.
Dù trước đây hắn và bọn người Khổng Lê đã từng suy đoán, người mà ba tên loài Hắc Ám muốn chờ có thể cũng là nhân loại, dù sao dạng kẻ gian thế này đã xuất hiện từ rất sớm rồi.
Luôn có người không chịu nổi chuyện ma quỷ dụ hoặc, tự nguyện đưa mình vào trong lòng bọn họ.
Nhưng giờ phút này đã thật sự nhìn thấy, Vương Đằng vẫn có chút chưa rõ ràng lắm.
Rốt cục là những kẻ gian này lớn lên thế nào, không muốn làm người tốt, cứ nhất định phải đi làm súc sinh?
Tốc độ của Vương Đằng rất nhanh, tránh đi ánh mắt của loài Hắc Ám từ bốn phía, chỉ chậm hơn ba tên loài Hắc Ám kia một bước, theo tới chỗ ngoài của một căn phòng.
“Các ngươi đến rồi!”
“Hê hê hê, chúng ta đã chờ ngươi bao nhiêu ngày rồi.” Trong ba tên loài Hắc Ám, một tên loài Hắc Ám đầu dê thân người nói qua, cười lên một tiếng làm người ta nghe mà sợ hãi.
“Ta cũng chẳng có cách nào, bên kia không thoát thân nổi, mấy hôm nay còn phải thừa dịp có nhiệm vụ ra ngoài mới chạy tới được đây.”
Bên trong căn phòng, tiếng trò chuyện truyền ra như có như không, có lẽ bọn họ không nghĩ rằng sẽ bị ai nghe lén, bởi vậy cũng không dùng cách truyền âm để nói chuyện.
Thật ra đổi hắn thành võ giả nọ, nếu như không cần thiết, hắn cũng sẽ không trò chuyện bằng cách thức truyền âm, quá tốn sức.