Chương 571: Thật ra vừa rồi hắn thật sự muốn đập chết nó...
“Ngươi có thể nghĩ vậy thì tốt quá rồi!” Phyllis vui mừng nói. “....” Vương Đằng.
Tại sao?
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Vẻ mặt này căn bản không đúng, hắn bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
“Rupert, sau này ngươi tu luyện cho tốt, hoàn thành nhiệm vụ mà các vị đại nhân dặn dò. Cố gắng ở trước mặt bọn chúng thể hiện bản thân, cố gắng leo lên trên.” Phyllis xúc động nói: “Xuất thân bình thường giống như chúng ta, đây là lối đi duy nhất rồi!”
“....”
Một lúc sau, Vương Đằng nhìn thân hình Phyllis ở bên cạnh không những không có khoảng cách mà còn từ đầu đến cuối kề cận hắn, bỗng nhiên hắn rất muốn tìm một gốc ngồi xổm suy nghĩ lại mọi việc một chút.
Phương pháp của hắn không đúng sao?
Hay là hắn nghĩ sai rồi?
Kẻ đã từng theo đuổi ngươi với dáng vẻ như chó liếm bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt, lúc này không nên thẹn hóa hóa giận quay đầu bỏ đi sao?
Nhưng loài Hắc Ám cái này không những không đi mà còn dựa gần lại hắn đây là chuyển biến gì?
Lẽ nào loài Hắc Ám đều thích giọng điệu này?
Vương Đằng có hơi không hiểu, bởi vì không để lộ sơ hở. Cũng bởi vì thực hiện những lời mà hắn đã nói trước đây, lúc này gương mặt hắn cứng đờ, không để ý đến Phyllis chút nào.
Nhưng mà đối phương dường như cũng không quan tâm, xem ra vẫn còn rất vui đi theo hắn một đường.
Không lâu sau, bọn chúng đến một khu rừng, từng người tách ra đi săn mồi.
“Ngươi đi theo ta làm gì?” Vương Đằng bắt đắc dĩ dừng lại quay đầu hướng về phía loài Hắc Ám cái không đồng ý rời đi, lạnh lùng nói.
“Ta với ngươi cùng nhau đi ăn.” Phyllis nói.
“Không, ta muốn yên tĩnh một mình.” Vương Đằng lạnh nhạt từ chối.
“Được, ta hiểu rồi ngươi vừa thực hiện thay đổi. Chắc cần không gian yên tĩnh để thích nghi, ta không thể đến quá gần ngươi, để tránh ngươi lại đánh về hình dạng ban đầu.” Phyllis không biết suy nghĩ cái gì, gật gật đầu quay người rời đi.
...
“Ngươi nói đều đúng, chỉ cần không dựa gần ta là được.”
Trong lòng Vương Đằng tràn đầy bất lực, cứ tiếp tục thế này, hắn cảm thấy bản thân sắp bị loài Hắc Ám cái này xoay ngược lại rồi.
Lẽ nào làm nhiệm vụ mà phải hi sinh ** của mình sao?
Tuyệt đối không được, nếu đối phương dám làm điều cầm thú gì Vương Đằng quyết định tát chết nó.
Vương Đằng tự nhiên không thể tránh được đi ăn uống, chẳng qua là giả vờ thôi. Sau khi cùng đám chủng tộc Hắc Ám tụ hợp lại trở về điểm đóng quân số 56.
Những loài Hắc Ám này ban ngày thì ngủ, ngược lại ban đêm hoạt động sôi nổi. Tất cả rơi vào trong cuồng hoan.
Tộc Ma Sói, tộc Cự Ma, Huyết tộc… thật là một tập đoàn yêu ma quỷ quái tụ lại cùng nhau mở vũ hội.
Vương Đằng ngồi trong góc, để bản thân rơi vào bóng tối, nhìn tình cảnh trong phòng khách. Ý nghĩ giết người trong lòng sôi trào.
Một vài loài Hắc Ám xâm lược thế giới loài người, giết người trắng trợn phá hoại không chút kiêng nể gì. Không biết đã gây nên bao nhiêu thảm kịch vậy mà lúc này giống như người bình thường ăn uống say sưa ở đây.
Quả nhiên bọn chúng… đều là đồ chết tiệt!
“Rupert, tại sao ngươi ngồi một mình ở đây?” Phyllis từ xa đi lại.
“Phyllis, ngươi quan tâm cái thứ này làm gì, hắn chính là một phế vật, vốn không xứng với ngươi.” Huyết Tộc cao to khôi ngô là loài Hắc Ám khác cũng cùng đi lại, tầm mắt nhìn về hướng Vương Đằng tràn đầy khinh thường.
“Quaker, ta nói rồi, chuyện của ta không cần ngươi lo, còn nữa không cần theo ta ngươi thật phiền.” Phyllis lạnh lùng nói.
Hai người vừa nói chuyện thì đã đi đến gần, vẻ mặt Vương Đằng rất bình tĩnh, ý nghĩ giết người ở trong lòng chưa để lộ chút nào. Chỉ là nhìn hai loài Hắc Ám đi lại một cách nhạt nhẽo.
Câu nói của Phyllis vốn đã làm cho sắc mặt Quaker u ám, sau đó nhìn thấy vẻ mặt của Vương Đằng, nó thậm chí cảm thấy bản thân bị khinh thường lớn tiếng nói: “Thu ánh mắt của ngươi lại, nhận lỗi nếu không ta sẽ bẻ gẫy cổ của ngươi bây giờ!”
“Quaker, ngươi muốn làm gì?” Phyllis sắc mặt thay đổi giận dữ nhìn loài Hắc Ám giống đực đó.
“Ngươi thử xem!” Vương Đằng nhíu mày, lập tức nhìn đối phương một cách lạnh lùng.
Trên người có nhiệm vụ, không muốn gây sự.
Nhưng không có nghĩa là hắn sợ.
“Được, ta không biết là ai cho ngươi lá gan này dám ở trước mặt ta ngang ngược. Hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là quỳ xuống xin tha, hoặc là chấp nhận khiêu chiến của ta!” Quaker nheo mắt lại, ánh mắt lộ ra sát ý, thờ ơ nhìn Vương Đằng nói.
Gia hỏa này bình thường không dám tự mình tranh luận, không biết hôm nay phát điên cái gì đột nhiên cương quyết vùng lên.
Nếu không cho hắn chút dạy dỗ, sợ là mọi người đều quên hung danh Quaker hắn rồi.
Bỗng nhiên sắc mặt Phyllis thay đổi, che trước mặt Vương Đằng: “Ngươi đừng quên dặn dò của ba vị đại nhân, nếu ngươi dám gây sự bọn họ sẽ không tha cho ngươi.”
Đồng tử của Quaker co lại, dường như nghĩ đến việc gì đó cực kỳ đáng sợ, đối với Vương Đằng khịt mũi một tiếng: “Xem như ngươi may mắn, đợi ba vị đại nhân rời đi. Ta sẽ cho ngươi nếm thử thủ đoạn của ta.”
Nói xong lạnh lùng trừng Vương Đằng một cái , quay người rời đi.
Sắc mặt Vương Đằng không đổi, nhìn Quaker rời đi.
Phyllis thấy hắn không nói gì, cho rằng hắn lo lắng sau này Quaker sẽ đến tìm hắn gây chuyện, nhẹ nhàng an ủi: “Ngươi đừng lo, chúng ta hai người liên kết chưa chắc không phải là đối thủ của nó, nó cũng không dám làm quá đâu.”
Sắc mặt Vương Đằng kỳ lạ, cuối cùng Phyllis này đã nhìn trúng Rupert ở điểm gì?
Cái tên đó thậm chí còn không bằng Quaker, Phyllis lại có thể lo nghĩ vì hắn như vậy.
Trong đầu Vương Đằng nghĩ ngợi lung tung, ngoài mặt chỉ lắc đầu nói: “Ta không sao.”
Phyllis nhìn sắc mặt của Vương Đằng, bỗng nhiên phát hiện hình như trên mặt hắn không có bất kỳ sợ hãi nào, ánh mắt vô cùng bình tĩnh. So với trước đây khác biệt rất lớn, ánh mắt nàng ngay lập tức có hơi kì lạ.
Từ khi nào cái tên này thay đổi như vậy?
Nhưng mà dáng vẻ này tốt hơn so với trước đây nha.
Vương Đằng không quan tâm trong đầu loài Hắc Ám cái này có hơi phát tình, ánh mắt hướng về phía Quaker trong phòng khách. Thật ra vừa rồi hắn thật sự muốn lại đập chết nó....