Chương 573: Xúc Hắc Ám
Nhưng âm thanh của kẻ thần bí kia nghe rất khàn khàn, rõ ràng là giả giọng. Xem ra, dù có không dùng truyền âm, người này vẫn khá là cẩn thận.
Vương Đằng cẩn thận từng li từng tí mà tới gần, tự ẩn mình vào trong bóng đêm, giấu đi hoàn toàn chấn động từ khí tức và nguyên lực, trên người còn dùng niệm lực tinh thần ngưng tụ ra vài phù văn ẩn, với trình độ niệm lực tinh thần hiện tại của hắn, cho dù là cấp Chiến Binh cửu tinh cũng khôngphát hiện ra được.
Sau đó nhìn vào trong phòng xuyên qua khe hở cửa sổ.
“Đáng tiếc mắt Linh Thị không thể nhìn thấu qua, nếu không làm gì phiền toái đến vậy!”
Vương Đằng nhịn không được nhổ nước bọt một câu ở trong lòng.
Bên trong căn phòng, người bí ẩn nọ che phủ mình hoàn toàn trong một chiếc áo bào đen, ngay cả vóc người cũng chẳng nhìn ra, huống chi hắn còn đang đứng quay lưng về phía này, khuôn mặt nằm dưới mũ trùm của áo bào đen càng khó mà thấy ra cái gì.
“Quay lại đây, quay lại đây, ngươi vẫn nên quay lại phía này đi!”
Vương Đằng hò hét trong lòng, đáng tiếc người kia vẫn chẳng thèm quay đầu, dù như thế nào hắn vẫn không nhìn thấy được khuônmặt của đối phương.
Trong lòng lập tức cứ như vuốt mèo đang cào loạn vậy.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể dồn hết toàn bộ sức tập trung chú ý mà nghe ngóng trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau.
“Thời gian gấp gáp, vẫn nên vào chuyện chính đi.”
“Chín ngày sau, tộc ta sẽ bất ngờ đánh úp lên quân đoàn Tinh Phong, ngươi chuẩn bị sẵn sàng mà nghênh đón đi.”
“Đánh úp bất ngờ lên quân đoàn Tinh Phong!” Người bí ẩn kia rõ ràng là giật nảy cả mình: “Vì sao lần này lại đột ngột như thế?”
“Khặc khặc, đây cũng chả phải là việc ngươi nên biết.” Loài Hắc Ám cười lạnh nói.
“Được rồi, dù sao ngay từ lúc ta đi vào chỗ của các ngươi, ta đã có dự cảm, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới, chỉ là không ngờ lại đến nhanh như vậy thôi.” Người thần bí kia lấy lại bình tĩnh, nhún vai, thản nhiên nói.
“Ngươi có được tâm lý chuẩn bị này là được rồi.” Loài Hắc Ám cười hì hì nói: “Ngươi yên tâm, làm việc cho bọn ta, đại nhân phía trên sẽ không quên công lao của ngươi đâu, sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành tốt đẹp, ngươi cứ theo bọn ta về, chắc hẳn các đại nhân sẽ đột phá cấp Chiến Binh giúp ngươi.”
…
Vương Đằng nghe không lọt một chữ cả cuộc trò chuyện của ba loài Hắc Ám và người thần bí, sắc mặt của hắn dần dần trở nên nặng nề.
Mấy loài Hắc Ám này lại muốn tập kích quân đoàn Tinh Phong!!!
Quân đoàn Tinh Phong này là tập đoàn quân của bên đại lục Tinh Võ, không ở nơi này, mà là trấn áp một vết nứt không gian khác tại chỗ khác, chẳng lẽ loài Hắc Ám muốn liên kết binh lực của hai vết nứt, cưỡng chế công phá quân đoàn Tinh Phong?
Trong đầu Vương Đằng vụt qua mọi khả năng, trong lòng có hơi run sợ.
Tình báo này quá mức quan trọng!
Một khi chiến tranh nổi lên, thế nào cũng phải chết rất nhiều người!
Mà nếu trong tình hình quân đoàn Tinh Phong không hề chuẩn bị gặp phải loài Hắc Ám của hai vết nứt không gian hợp sức đột kích, thậm chí nội bộ còn có người tiếp ứng, chắc chắn sẽ lâm vào tình thế nguy hiểm.
Thảm kịch của Dương thành vẫn rành rành trước mắt!
Ánh mắt của Vương Đằng lạnh lùng, hắn đang khống chế hít thở không để mình lộ ra sơ hở.
Cuộc trò chuyện trong phòng vẫn đang tiếp tục.
Tiếp theo bọn họ lại bàn bạc một số vấn đề chi tiết, Vương Đằng đều nhớ lại kỹ càng.
Sau đó người thần bí kia bước vào một lối đi bí mật, biến mất khỏi căn phòng.
“Hóa ra hắn đi từ lối bí mật vào đây.” Vương Đằng chợt hiểu ra, chẳng trách trước đó hoàn toàn không phát giác được người này đến nơi.
Hắn chỉ lo để ý động tĩnh trên mặt đất, lại phớt lờ mất tình trạng dưới đất.
Vương Đằng mở Linh Thị ra, có thể thấy được phương hướng di chuyển của người thần bí kia, may mắn yên tâm lại và chuẩn bị rời khỏi, chờ tiếp sau mới đi theo dõi.
Trong căn phòng im lặng một hồi, loài Hắc Ám Huyết tộc trong đó hỏi: “Người này đáng tin không?”
“Yên tâm, hắn đã bị hạ Xúc Hắc Ám, ngoài hợp tác với chúng ta, không còn lựa chọn nào khác.” Loài Hắc Ám đầu dê mình người nở nụ cười lạnh lùng nói.
“Lần này tập kích quân đoàn Tinh Phong không cho phép có sự sai sót!” Loài Hắc Ám tộc Cự Ma mở miệng nói.
“Khà khà khà, mấy loài người này cứ muốn đối đầu với chúng ta, lần này diệt một quân đoàn của bọn họ trước.” Loài Hắc Ám đầu dê mình người nở nụ cười hung tợn nói.
…
Sát ý trong lòng Vương Đằng gần như muốn hòa thành thực chất, hắn lặng lẽ lui ra, tìm ra điểm đóng quân số 56, đang dự tính đuổi về phía người thần bí kia rời đi.
Nhưng hắn suy nghĩ lại, đối phương mới rời khỏi không bao lâu, hắn cũng không thể nào động tay ở vùng lân cận, bằng không chắc chắn sẽ gây sự chú ý của loài Hắc Ám.
Cho nên Vương Đằng về lại ngọn đồi nhỏ đối diện tụ họp với ba người Ngưu Lê trước.
Ba người thấy Vương Đằng hiện ra thân hình liền giật mình, sau đó trong lòng bọn họ thở phào, người không sao là được.
Ba người lập tức vây quanh hắn lại, hỏi han: “Tình hình như thế nào?”
Vương Đằng không làm chậm trễ, tức khắc báo cho ba người biết về tình báo thu được.
“Gì cơ, loài Hắc Ám lại muốn tập kích quân đoàn Tinh Phong!”
Ba người đều hốt hoảng, đầy vẻ khó mà tin nổi, không ngờ Vương Đằng lại mang về một tình báo quan trọng như vậy, thật sự nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
“Chúng ta nhất định phải lập tức trở về báo cáo tin tức này.” Sắc mặt của Vũ Văn Hiên nặng nề nói.
“Không sai, sự việc không nên chậm trễ, chúng ta lập tức quay về.” Ngưu Lê đứng dậy, gật đầu nói.
“Khoan đừng vội!” Đột nhiên Vương Đằng cất tiếng.
Chợt ánh mắt của ba người đều nhìn sang Vương Đằng.
Nhiệm vụ lần này, biểu hiện của Vương Đằng vô cùng xuất sắc, có lẽ bản thân bọn họ cũng không biết rằng bọn họ đã vô ý thức bắt đầu coi trọng ý kiến của Vương Đằng.
Lúc này bọn họ thấy hắn mở miệng, Ngưu Lê hỏi: “Ngươi còn điều gì muốn nói sao?”