Chương 574: Xúc Hắc Ám (2)
“Ta chuẩn bị nửa đường chặn giết người thần bí kia!” Vương Đằng nói lời khiến người khác kinh ngạc. “Ngươi điên rồi, theo như ngươi nói, người thần bí kia là cấp Chiến Binh cửu tinh, bốn người chúng ta cộng lại cũng không có bất kỳ phần thắng nào, ngươi dựa vào thứ gì chặn giết đối phương.” Khổng Lê cau mày lại nói.
Nếu có thể, đương nhiên bọn họ không muốn thả người thần bí rời khỏi, lần này loài Hắc Ám tập kích, người này mới là mấu chốt, chỉ có bắt lấy hắn mới có thể hóa bị động thành chủ động.
Tuy nhiên, thực lực của đối phương hơn hẳn bốn người bọn họ, vì thế Ngưu Lê căn bản không nói chuyện chặn giết, mà là bảo mọi người đưa tình báo này về.
“Lấy nhiệm vụ làm trọng, đừng bị choáng váng đầu óc bởi quân công.” Ngưu Lê tưởng rằng Vương Đằng ham quân công, nhíu mày lại, mở miệng nói.
“Các ngươi nghe ta nói hết trước được không?” Vương Đằng đành nói.
“Ngươi…” Khổng Lê chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mọi người đã nói tới mức này rồi, Vương Đằng còn cố chấp ý kiến của mình như thế, thật sự hơi không biết suy nghĩ.
Ngưu Lê xua tay, nói với Vương Đằng: “Ngươi nói.”
“Ta có phần nắm chắc bắt được đối phương.” Vương Đằng bình thản nói.
“Phụt!” Vũ Văn Hiên chế nhạo một tiếng, nở nụ cười lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ là cấp Chiến Binh thất tinh, tự tin đến từ đâu mà nói như vậy, ta thừa nhận trước đó ngươi đều làm rất tốt, nhưng bây giờ muốn đi chặn giết người thần bí không khác gì tìm đường chết.”
“Vương Đằng, hiện giờ không phải lúc làm liều, tình báo này hết sức quan trọng, chúng ta chắc chắn phải đưa về càng sớm càng tốt.” Dễ nhận thấy Ngưu Lê cũng không tin tưởng lời nói của Vương Đằng, nhưng vì ngại thiên phú của hắn, vẫn phải kiềm chế lại nói.
“Tại sao ta nói sự thật mà các ngươi cứ không tin tưởng.” Vương Đằng thở dài.
“Ngươi đừng bướng bỉnh nữa, nghe lời đội trưởng.” Khổng Lê sốt ruột nói.
Vương Đằng lắc đầu, hắn thật sự không muốn dễ dàng tha cho người thần bí kia rời khỏi như vậy, thế là do dự một hồi, nói: “Vậy đi, vẫn giống như trước đó, các ngươi đưa tình báo về, một mình ta chặn giết người thần bí, như vậy không có vấn đề rồi chứ.”
“Ngươi nói vớ vẩn gì chứ, một mình ngươi đi, nguy hiểm quá, ta không đồng ý.” Khổng Lê tức giận nói.
“Ta không chấp nhận đề nghị này, ta là đội trưởng, bây giờ ta mệnh lệnh ngươi, lập tức theo ta về.” Ngưu Lê không nói lời vô ích nữa, tỏ ra vẻ mặt lạnh lùng, lần đầu tiên trực tiếp dùng danh nghĩa của đội trưởng để mệnh lệnh Vương Đằng.
Hắn nói xong thì đã quay người lại, rời đi cùng đám người Khổng Lê.
Vương Đằng đành đi theo, thật ra cách làm của ba người Ngưu Lê cũng không sai, nhưng hắn biết tình hình của mình, nếu sử dụng niệm lực tinh thần, phối hợp thêm tu vi Võ đạo, chắc chắn vẫn có phần chắc ăn bắt được cấp Chiến Binh cửu tinh.
Nhưng hắn cũng không thể nói rõ với bọn họ về những thứ này, vì thế mới tạo nên cục diện như vậy.
Không lẽ cứ như thế thả người thần bí rời khỏi ư?
…
Bốn người trở về dọc theo con đường cũ, tốc độ nhanh hơn lúc đến rất nhiều.
Nhiệm vụ lần này có thể nói là suôn sẻ một cách lạ thường, tất nhiên công lao này đều thuộc về Vương Đằng, nhưng tên nhóc này hơi khiến người khác lo lắng mà!
Cứ muốn đi chặn giết cấp Chiến Binh cửu tinh, thật là nghé con không biết sợ cọp!
Ngưu Lê thầm nghĩ tới, rất là đau đầu.
“Lúc này chắc vẫn đang giận dỗi nhỉ, không hề còn tiếng động nữa.”
Hắn không khỏi quay đầu lại nhìn ra phía sau.
“???”
Không có người nào cả!
“Người đâu?” Trên trán Ngưu Lê nổi gân xanh, giận dữ hỏi rằng.
Khổng Lê và Vũ Văn Hiên ngạc nhiên quay đầu lại, kể cả bọn họ cũng không phát hiện, không biết từ lúc nào Vương Đằng đã biến mất không thấy nữa.
“Tên này sẽ không phải chạy đi chặn giết người thần bí rồi chứ?!” Sắc mặt của Khổng Lê khó coi.
“Ngoài khả năng này còn có thể là nguyên nhân gì.” Vũ Văn Hiên lắc đầu, cảm thấy Vương Đằng thật sự là đang tìm đường chết.
…
Sự rời đi đột ngột của Vương Đằng làm Ngưu Lê cực kì tức giận.
Đồng thời cũng nhức đầu không thôi, đúng như Nhiếp Kiên Cường đã nói đứa nhỏ này không phải dễ bảo mà.
“Có lẽ Vương Đằng vẫn chưa đi xa, chúng ta tìm xung quanh xem. Tìm hắn trở lại.” Khổng Lê nói.
Làm đàn chị, đương nhiên nàng không muốn nhìn một thiên tài không dễ gì xuất hiện của trường học cứ như vậy mà rơi ở đây.
Ngưu Lê suy nghĩ một chút gật đầu nói: “Giới hạn trong nửa tiếng, nửa tiếng sau nếu vẫn không có kết quả không cần phải tìm nữa. Nhất định phải trở về tập hợp ở chỗ này, các ngươi nên hiểu, có bất kỳ thông tin gì phải mang trở về.”
“Rõ.”
Khổng Lê và Vũ Văn Hiên cùng nhau gật đầu, cũng không nhiều lời từng người tách ra xung quanh tìm Vương Đằng.
Vốn dĩ Vương Đằng chuẩn bị nói cho bọn họ vị trí của mật đạo, nhưng mà Ngưu Lê và mọi người không hề thấy lạc quan về kế hoạch đánh chặn của hắn. Khiến cho hắn không kịp nói ra phương hướng của lối đi đó.
Vì vậy Khổng Lê và mọi người chỉ có thể mò mẫm tìm kiếm xung quanh, nếu may mắn có thể đuổi kịp.
Sau nửa tiếng, ba người trở về vị trí ban đầu.
Sắc mặt Khổng Lê khó coi, tức giận nói: “Đứa nhỏ này chạy nhanh như vậy vội vàng tìm chết mà!”
“Được rồi, ở bên ngoài có thể không nghe quân lệnh, tên nhóc đó chính là một đứa khiến người ta đau đầu. Mặc dù ta đoán được hắn sẽ gây chuyện, chỉ là không ngờ sẽ nhanh như vậy mà thôi.” Ngưu Lê lắc đầu than thở.
“Chung quy thì đó cũng là sự lựa chọn của hắn, sống chết có số, tương lai tự chịu.” Vũ Văn Hiên lạnh lùng nói.
“Cút đi!” Khổng Lê lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
“Được rồi, được rồi. Các ngươi đừng nói nữa, dù sao đứa nhỏ này cũng rất thông minh. Chưa chắc sẽ xảy ra chuyện gì.” Ngưu Lê nói: “Hiện tại các ngươi ở đây cũng không làm được cái gì, tranh thủ trở về phục mệnh thôi.”
Suy cho cùng thì Khổng Lê cũng xuất thân quân nhân, tự nhiên hiểu được lời của Ngưu Lê là sự lựa chọn tốt nhất rồi, cắn răng nói: “Được rồi, có thể sống hay không? Xem vận mệnh của hắn vậy.”
…
Vương Đằng không hề biết phía bên kia xảy ra chuyện gì.