Chương 580: Nghiệt súc đừng chạy, ăn một pháo Hỏa Thần siêu cấp vô địch cuối cùng của ta!
Một đầu khác, người thần bí đã xem đến ngây người. Còn có thể đánh như vậy?
Tuy loại phương pháp này rất vô sỉ nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận… hiệu quả của nó tốt lắm!
Nhưng hắn cũng nhìn ra, làm được điều này không hề dễ dàng, chẳng những phải có lợi khí như pháo Hỏa Thần, còn phải có thân pháp xuất quỷ nhập thần như thanh niên kia nữa.
Hắn hoàn toàn coi thiên phú không gian của Vương Đằng thành một loại thân pháp nào đó, căn bản không suy nghĩ theo phương diện khác.
Trừ hai điều kiện đó ra, nguyên lực hùng hậu gần như vô tận cũng là điểm mấu chốt.
Thanh niên này căn bản không phải người bình thường!
Hắn là yêu nghiệt!
…
Ầm!
Pháo Hỏa Thần lại một lần nữa đánh trúng người Ô Giáp Cự Ngạc, khiến nó đau đớn rống lên liên tục.
Đau đớn quá mức khiến Ô Giáp Cự Ngạc chợt bình tĩnh lại, trong mắt nó không khỏi hiện ra một tia sợ hãi.
Người này ăn gian.
Trận chiến này… không thể đánh nữa.
Nếu còn tiếp tục, chắc chắn nó sẽ bị tươi sống tiêu hao mà chết!
Ô Giáp Cự Ngạc đột nhiên ngừng truy kích, sau đó xoay người bỏ chạy, nhanh chóng đi về phía hồ nước, muốn trốn trở lại hang ổ.
“Chạy ư?” Vương Đằng sửng sốt, vội vàng đuổi theo.
Đã đánh được một nửa, sao có thể mặc nó chạy thoát?
Hắn còn muốn nhìn xem cây Ngọc Hàn kia có dáng vẻ gì mà?
Hắn tuyệt đối không thèm muốn cây Ngọc Hàn gì đó, hắn chỉ tò mò thôi.
Đương nhiên, nếu Ô Giáp Cự Ngạc bất hạnh chết bất đắc kỳ tử, thì lấy đi vật vô chủ, cũng có thể cảm thông được.
“Đừng chạy!”
Vương Đằng nghĩ như vậy, tốc độ bạo tăng…
Sau đó Ô Giáp Cự Ngạc chạy nhanh hơn.
Không xong, hình như hồi nãy đuổi hơi xa, đường về nhà dài quá.
“...” Người thần bí vẫn ở xa xa thấy một màn như vậy, cả người cảm thấy không ổn.
Rõ ràng là một con tinh thú rất mạnh, đánh hắn một vị cấp Chiến Binh cửu tinh như đánh cháu, cuối cùng lại bị một nhân loại đuổi theo chạy trối chết.
Hơn nữa thoạt nhìn người trẻ tuổi kia chỉ có cấp Chiến Binh thất tinh mà thôi!
Rốt cuộc thế giới này làm sao vậy? Hắn phát hiện bản thân mình cũng có chút không rõ.
Chẳng lẽ con Ô Giáp Cự Ngạc kia là cấp Bán Bộ Lãnh Chúa giả mạo?
Lúc trước là hắn xuất hiện ảo giác ư?
…
Ô Giáp Cự Ngạc điên cuồng chạy trối chết, mắt thấy hồ nước càng ngày càng gần, con mắt nó lộ ra ánh sáng mừng như điên, rốt cuộc cũng có thể về nhà.
Trở về nhà, trốn đi, khiến nhân loại hung dữ chuyên xào gà đằng sau không làm nó bị thương tổn nữa.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hét lớn truyền đến từ phía sau nó.
“Nghiệt súc đừng chạy, ăn pháo Hỏa Thần siêu cấp vô địch cuối cùng của ta!”
Ô Giáp Cự Ngạc sợ tới mức cả người giật thót một cái, nó bùng phát ra khí lực cha sinh mẹ đẻ, vọt mạnh tới bên hồ, đầu đã sắp chui vào trong hồ.
Ầm ầm!
Pháo Hỏa Thần phát sau mà đến trước, hung hăng đánh lên người Ô Giáp Cự Ngạc, hỏa diễm bao phủ.
Đúng lúc này, một luồng lưu quang đã vọt vào bên trong hỏa diễm.
Grào…
Trong hỏa diễm truyền ra tiếng gào đầy thống khổ, nhưng lại đột nhiên ngưng bặt.
“Đùng” một tiếng, một thân hình cực lớn lập tức bị nổ tung bên hồ, vặn vẹo hai cái, hoàn toàn bất động .
“??!” Người thần bí.
…
Sững sờ!
Người thần bí thực sự sững sờ!
Ô Giáp Cự Ngạc đường đường là cấp Bán Bộ Lãnh Chúa, cứ như vậy bị người dùng một loại phương thức đơn giản đến mức kẻ khác không biết nên nói gì, đùa chết?
Thế thì lúc trước, hắn bị ngược đến chết đi sống lại, rốt cuộc là bởi vì sao?
Là hắn quá yếu ư?
Hay là hắn không đủ thông minh?
Không, cũng không phải… nhất định là thanh niên kia quá vô sỉ!
Đúng vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, tuyệt đối là như thế.
Người thần bí đã dựng nên quyết tâm, nhìn Ô Giáp Cự Ngạc chết thê thảm trên mặt đất, rung động trong mắt mãi không thể rút đi.
Hắn căn bản không biết, thứ lập công chân chính lại chính là Lưu Tinh chùy của Vương Đằng.
Có lẽ pháo Hỏa Thần có thể khiến Ô Giáp Cự Ngạc tiêu hao mà chết nhưng lại cần không ít thời gian, hơn nữa đến cuối cùng chỉ sợ cũng ép khô hết thảy nguyên lực trong cơ thể Vương Đằng.
Mà Lưu Tinh chùy phối hợp với niệm lực tinh thần lại khác, đó là sát chiêu một kích trí mạng.
Lúc trước hắn lấy pháo Hỏa Thần công kích chỉ thuần túy khiến Ô Giáp Cự Ngạc tê liệt, mất cảnh giác, rồi dựa vào đó để đến phút cuối cùng kia tiễn nó lên Tây Thiên.
Đương nhiên làm vậy cũng vì không muốn người thần bí phát hiện con bài chưa lật của hắn.
Con bài chưa lật có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu!
Có nhiều con bài chưa lật, tuyệt đối không phải chuyện xấu.
Lúc này, ánh mắt Vương Đằng nhìn quét bốn phía, chiến đấu vừa rồi đã rơi xuống không ít bong bóng thuộc tính nha.
Nguyên lực hệ Thủy x450
Thiên phú hệ Thủy cao cấp x60
Thuộc tính trống x360
…
Vương Đằng nhìn bong bóng thuộc tính thuộc về Ô Giáp Cự Ngạc, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, không hổ là tinh thú bán bộ cấp Lãnh Chúa mạnh mẽ, thuộc tính rơi xuống thật không ít!
Chỉ cần nguyên lực hệ Thủy đã có hơn 450 điểm, nếu nhiều thêm mấy con nữa, chẳng phải hắn cũng sắp đột phá cấp Chiến Binh bát tinh rồi?
Đáng tiếc cơ hội như vậy cũng không nhiều.
Bán bộ tinh thú cấp Lãnh Chúa không phải thứ tùy ý có thể thấy được.
Về phần tinh thú cấp Lãnh Chúa, Vương Đằng cảm thấy mình còn muốn sống lâu hơn vài năm, không thể tự đi tìm đường chết.
Ngoại trừ nguyên lực hệ Thủy, còn có thiên phú hệ Thủy cao cấp và thuộc tính trống.
Thiên phú gia tăng mỗi một chút, cũng là chuyện tốt với Vương, tư chất của hắn không ngừng tăng lên, tốc độ tu luyện cũng sẽ càng lúc càng nhanh, và đương nhiên điều khiển nguyên lực cũng càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Sau đó Vương Đằng lại nhìn về phía người thần bí bên kia, cũng có rất nhiều bong bóng thuộc tính rơi xuống quanh người đối phương.
Nguyên lực hệ Mộc x250
Tinh thần x75
Ngộ tính x60
…
Người thần bí thấy Vương Đằng nhìn qua, cố gắng kéo khóe miệng, muốn lộ ra một nụ cười cảm kích với hắn.
“...”
Nhưng trong mắt Vương Đằng, nụ cười này còn khó coi hơn khóc.
“Đa tạ ân cứu mạng của người anh em!” Người thần bí dùng ngôn ngữ thông dụng của dị giới, khàn khàn mở miệng nói.
Sắc mặt Vương Đằng hơi lạ thường, người này lại cảm tạ hắn?