Chương 581: Ngươi làm cái gì?
Nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng, dù sao vừa rồi hắn đã cứu tính mạng của đối phương. Chẳng qua hắn hy vọng đợi chút nữa sau khi người thần bí này biết được chân tướng, đối phương vẫn có thể giữ lại lòng cảm kích kia.
“Người anh em có thể cho ta một ít đan dược chữa thương không? Ngươi yên tâm, bỉ nhân tên Cầu Bột, chính là quan quân của quân đoàn Tinh Phong, sau khi khôi phục tất có hậu tạ.” Người thần bí lo lắng Vương Đằng không yên tâm, cố ý cường điệu thân phận của mình một chút.
Rốt cuộc lúc này Vương Đằng cũng mở miệng nói: “Quân đoàn Tinh Phong ư? Ta có nghe nói qua, nhìn quân hàm của ngươi, còn là thượng tá, chức vị không thấp nha!”
Trong mắt Cầu Bột hiện lên một tia đắc ý, nhưng nghĩ đến hiện giờ còn phải trông cậu vào đối phương cứu trợ, hắn vội vàng tỏ vẻ khiêm tốn, thốt ra một câu tâng bốc: “Đều là hư chức, không được như người anh em, tuổi còn trẻ mà thực lực đã dũng mãnh như vậy.”
“Ha hả.” Vương Đằng cười không rõ ý tứ, nói: “Ngươi có biết vì sao ta lại ở nơi đây không?”
Rốt cuộc Cầu Bột cũng nhớ tới điểm râu ria này, sắc mặt hắn cứng đờ, trong lòng đột nhiên có loại dự cảm không tốt, cẩn thận hỏi: “Đó là... vì sao?”
Vương Đằng trêu tức nhìn hắn, nói: “Ngươi đoán đi.”
“…”
Đoán cái đầu quỷ nhà ngươi!
Trong lòng Cầu Bột thầm phát điên, lúc này xem như hắn đã nhìn ra, thanh niên này căn bản là người tới không tốt, nhưng hắn vẫn chưa lật mặt.
Có thể nói, hiện giờ hắn còn không có tư cách lật mặt.
Thương tích của hắn rất nặng, đối mặt với Vương Đằng, cơ hồ là chẳng chút tổn thương, kết quả của lật mặt, chỉ có một con đường chết.
Cầu Bột cười gượng một tiếng nói: “Người anh em đừng nói đùa với ta, thương tích trên người ta quá nặng, không bằng ngươi cho ta ăn một viên đan dược chữa thương trước, sau đó chúng ta lại tiếp tục nói chuyện.”
“Trên người ta có rất nhiều đan dược chữa thương.” Vương Đằng lấy ra một lọ đan dược từ trong nhẫn không gian, mở nắp ra, khiến cho dược hương tỏa ra bên ngoài, thậm chí còn dùng bàn tay phẩy phẩy về phía Cầu Bột, sau đó mới nói: “Nhưng nếu ngươi muốn, hãy trả lời mấy vấn đề của ta đã.”
Cầu Bột nhìn thấy hành động của Vương Đằng, cảm giác mình đang bị trêu chọc, trong lòng thầm rống giận. Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, tên nhóc này khinh người quá đáng, nhưng trên mặt lại lộ ra tươi cười, nói: “Ngươi cứ hỏi, hỏi gì cũng được, ta nhất định sẽ biết gì nói nấy.”
“Ngươi đã lấy được cây Ngọc Hàn chưa?” Vương Đằng hỏi.
“Chưa có.” Trong lòng Cầu Bột thầm chấn động, nói.
“Thực sự không có?” Vương Đằng hoài nghi nói.
“Ta vừa tiến vào hồ nước, đã bị con Ô Giáp Cự Ngạc kia phát hiện, còn chưa nhìn thấy cây Ngọc Hàn kia.” Cầu Bột nói.
Vương Đằng trầm ngâm một chút, dùng hai mắt đánh giá trên người Cầu Bột, sau đó ánh mắt dừng trên tay đối phương.
Cầu Bột biến sắc, lúc này hắn muốn đưa tay giấu ra đằng sau nhưng một đòn cuối cùng của Ô Giáp Cự Ngạc kia đã trực tiếp đập nát chặt đứt xương cốt trên người hắn, giờ phút này, hắn không thể động đậy nổi.
Vương Đằng cười hắc hắc, gỡ xuống nhẫn không gian từ trên tay hắn.
Trong lòng Cầu Bột phẫn nộ không thôi nhưng ở mặt ngoài vẫn không dám lộ ra chút nào, nghẹn khuất vô cùng, vội vàng nói: “Người anh em, nhẫn không gian này là vật có chủ, ngươi cầm cũng vô dụng.”
“Giết ngươi không phải là được rồi sao?” Vương Đằng thản nhiên nói.
“...” Sắc mặt Cầu Bột đại biến.
Có khác nào hắn nhắc nhở đối phương tới giết mình?
Ở trước mặt tử vong, hắn lại rối loạn tới mức độ này, trở nên ngu xuẩn như thế, hắn chỉ hận không thể tát cho mình hai cái.
“Ha ha ha, nói đùa thôi, xem ngươi sợ tới mức gì kìa.” Vương Đằng cười to nói.
“A… Ha ha!” Gân xanh trên trán Cầu Bột giật giật, nếu là lúc bình thường, hắn dám chắc mình sẽ một cái tát chụp chết nhãi con này, nhưng hiện giờ hắn lại không làm được, chỉ có thể chịu đựng.
“Yên tâm, yên tâm, ta là người tốt, khẳng định không giết ngươi đâu.” Vương Đằng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Cầu Bột bị đối phương vỗ một cái, xương cốt vốn đã gãy lìa lập tức cảm thấy nát bét ra, đau đến mức hắn hít sâu một hơi khí lạnh.
“Xem ta này, đã quên ngươi bị thương rồi, thật có lỗi, thật có lỗi.” Vương Đằng lộ vẻ mặt ngượng ngùng nói.
Cầu Bột lộ ra vẻ mặt muốn khóc, suy yếu nói: “Có thể trả lại nhẫn không gian cho ta không?”
“Nhìn ngươi để ý nhẫn không gian này như vậy, hay là bên trong có vật phẩm gì đó cực kỳ quan trọng?” Vương Đằng có hứng thú nói.
“Không có, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là một ít đồ linh tinh thôi.” Tim Cầu Bột đập thình thịch, cười gượng nói.
“Thật ư?” Vương Đằng đùa cợt cười cười.
“Đương nhiên là thật, ta có chút nghèo khó, thật sự không có vật phẩm gì đáng giá, bằng không đâu có mượn đan dược chữa thương của ngươi… Phụt!”
Cầu Bột còn chưa nói xong, toàn thân như bị sét đánh, vẻ mặt đầy đau khổ, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ:
“Ngươi làm cái gì vậy?”
Cầu Bột mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Vậy mà nhẫn không gian của hắn mở ra rồi, khiến hắn bị cắn trả trong nháy mắt.
Đột nhiên vẻ mặt Cầu Bột đầy sợ hãi nhìn Vương Đằng: “Rốt cuộc ngươi làm cái gì?”
“Không có chuyện gì, không phải là mở ra xem một chút à, đừng dễ nóng giận như vậy.” Vương Đằng nhìn hắn một cái, cười ha ha nói: “Để cho ta xem xem ngươi có bảo bối gì trong này?”
“Đừng!” Cầu Bột đột nhiên vội vàng hô lớn: “Ở trong đó có nhiệm vụ cơ mật của quân đoàn Tinh Phong chúng ta, ngươi không thể xem, nếu như xem, nhất định sẽ bị quân đoàn Tinh Phong bắt, cho dù ngươi trốn tới nơi nào cũng sẽ bị xét xử.”
“Ơ, làm ta sợ!” Vương Đằng khing thường nói: “Không lừa ngươi, ta là võ giả Địa tinh.”
“Cái gì?” Đột nhiên ánh mắt của Cầu Bột co rụt lại.
“Không biết Bộ chỉ huy Quân sự của các ngươi có thể xét xử được ta hay không?” Vương Đằng hỏi.
“Cho dù như thế, nếu như cơ mật bị tiết lộ, Bộ chỉ huy Quân sự của chúng ta cũng sẽ khiến cho Địa tinh giao ngươi ra, bây giờ ngươi thu lại vẫn còn kịp.” Trong đầu Cầu Bột đột nhiên nhanh chóng quay ngược trở lại, nói.