Chương 579: Nghiệt súc đừng chạy, ăn một pháo Hỏa Thần siêu cấp vô địch cuối cùng của ta!
“Cái gì chứ? Ta không quen người này, ta chỉ đi ngang qua thôi, sẽ đi ngay đây.” Dưới chân Vương Đằng cứng đờ, cười gượng nói với cá sấu đang muốn xông lên. “...” Người thần bí lập tức gặp bạo kích, ánh mắt kia giống như oán phụ bị chồng vứt bỏ.
“...” Ô Giáp Cự Ngạc cảm thấy, đại khái là đầu óc của thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mắt có chút không được tốt, thực sự nghĩ nói như vậy, nó sẽ bỏ qua cho hắn sao?
Grào!
Nó gầm lên một tiếng giận dữ lao thẳng về phía Vương Đằng, kình phong mang theo một thứ mùi tanh hôi, quét qua hai má hắn đau rát, tóc tai hỏng mất rồi.
“Được rồi được rồi!” Vương Đằng không kiên nhẫn khoát tay áo: “Không cho đi thì không cho đi, hung cái gì mà hung, cái miệng của ngươi thối lắm, có biết hay không? Chẳng tự mình hiểu mình gì cả.”
Người thần bí: “...”
Ô Giáp Cự Ngạc: “...”
Lúc này người thần bí muốn phát điên lên rồi, loại thời khắc sinh tử này, là lúc để quan tâm tới miệng có thối hay không ư? Rốt cuộc thằng nhóc này kỳ quái này chạy từ đâu ra vậy?
Ngay tại khi người thần bí và Ô Giáp Cự Ngạc có chút sững sờ, Vương Đằng lại xoay người bỏ chạy.
Má ơi!
Con Ô Giáp Cự Ngạc kia rất hung dữ, vẫn nên tạm lánh mũi nhọn thì tốt hơn.
“...”
Người thần bí nhìn một chuỗi những thao tác rối loạn này, con mắt muốn trừng tới rớt ra.
Làm vậy cũng được ư?
Vấn đề là Ô Giáp Cự Ngạc thật sự bị dọa rồi, lại quên công kích thằng nhóc kia.
Không đúng!
Từ từ nha, chạy trối chết thì kéo theo ta với!
Người thần bí nhìn Vương Đằng đã xuất hiện ngoài mấy trăm mét trong nháy mắt, sau đó cứng ngắc quay cổ, nhìn về phía con Ô Giáp Cự Ngạc với hai con mắt đã sớm đỏ bừng.
Rống!
Tiếng gầm đầu giận dữ chợt vang lên!
Sau đó Ô Giáp Cự Ngạc vẩy đuôi một cái, đập mạnh xuống mặt đất.
Phụt!
Con mắt người thần bí lồi ra đầy bất ngờ, một ngụm lão huyết phun tới, trên mặt vẫn còn ngơ ngác: “Vì…Vì sao?”
Nhưng Ô Giáp Cự Ngạc căn bản không nhìn hắn.
Trên thực tế, nó vẩy đuôi như thế chỉ là tùy tiện, một phần là nó lo lắng con mồi đã tới tay còn chạy trốn, cho nên trước hết phải đánh cho một tên chết khiếp trước đã, chờ giải quyết một con mồi khác rồi trở về ung dung hưởng dụng.
Giờ phút này thân hình thật lớn của nó đã quay lại, đuổi theo Vương Đằng.
Vương Đằng không hề muốn chạy trốn, hắn chỉ nương theo khoảng thời gian này để lấy pháo Hỏa Thần ra thôi, hiện giờ đang bắt đầu bổ sung ma năng rất nhanh.
“Ăn một pháo của ta!”
Đang lúc chạy trốn, hắn bỗng nhiên quay đầu, oanh ra một pháo hướng tới Ô Giáp Cự Ngạc.
Ánh sáng lửa đỏ nóng cháy phụt ra, đánh thẳng vào phía trên thân hình quá mức to lớn khiến Ô Giáp Cự Ngạc không kịp né tránh.
Ầm!
Hào quang bạo liệt, ngọn lửa nóng tới cực hạn nuốt hết con cá sấu trong nháy mắt.
Rống!
Ô Giáp Cự Ngạc phát ra một tiếng rống giận, lao khỏi lửa nóng, trên người nó có một chút dấu vết cháy sém nhưng chưa chân chính bị thương tổn, thậm chí lớp giáp đen trên thân hình khổng lồ của nó còn chưa bị phá hoại một chút nào.
Nhưng Ô Giáp Cự Ngạc cũng bị Vương Đằng hoàn toàn chọc giận, không ngừng phát ra tiếng gầm cuồng bạo, điên cuồng đuổi theo hắn.
Trong miệng nó ngưng tụ quả cầu ánh sáng màu lam, bắn nhanh về phía Vương Đằng.
Lúc truớc Vương Đằng đã xem Ô Giáp Cự Ngạc chiến đấu cùng người thần bí, cũng sớm đề phòng cái miệng của nó rồi. Hắn vừa thấy nó bắt đầu ngưng tụ quả cầu ánh sáng, lập tức vận dụng thiên phú không gian, biến mất tại chỗ trong khoảnh khắc.
Ầm!
Quả cầu ánh sáng màu lam thất bại, nện trên mặt đất phát ra tiếng nổ, bùn đất vẩy ra, một cái hố sâu xuất hiện ngay sau đó.
Bóng dáng Vương Đằng hiện ra ngoài mười mét, lại tiếp tục bỏ chạy nhưng cũng không ngừng tích tụ năng lượng cho pháo Hỏa Thần.
Tuy người thần bí ở phía xa xa, trọng thương khó có thể di động nhưng vẫn chưa hôn mê, thấy một màn như vậy, trên mặt tràn ngập vè không tin nổi, hắn hoàn toàn không thấy rõ, rốt cuộc Vương Đằng đã né tránh như thế nào?
Hắn đã trải nghiệm công kích của Ô Giáp Cự Ngạc, nếu thực sự dễ dàng tránh né như vậy, hắn đâu có rơi xuống nông nỗi này.
Nhưng Vương Đằng lại làm được.
Hơn nữa nhìn qua tuyệt đối không phải miễn cưỡng, tựa như cực kỳ tùy ý.
Đột nhiên trong lòng hắn xuất hiện một tia hy vọng, có lẽ mình còn có thể cứu được…
“Lại ăn một pháo của ta!” Bên kia âm thanh của Vương Đằng lại vang lên, sau đó là tiếng gầm rú thật lớn.
Ô Giáp Cự Ngạc lại một lần nữa bị pháo Hỏa Thần đánh trúng, hơn nữa vị trí này sai lệch cực kỳ nhỏ với vị trí lần trước.
Vậy là trong khoảng thời gian ngắn, đã gặp hai đòn nghiêm trọng, dù lân giáp trên người nó có cứng rắn hơn nữa, cũng khó mà thừa nhận nổi, trên lân giáp lập tức xuất hiện một ít vết rách, đau đớn khiến nó rống giận điên cuồng.
Khóe miệng Vương Đằng cong lên, đúng là loại hiệu quả này, xem ra Ô Giáp Cự Ngạc cũng không phải không gì phá nổi nữa rồi.
Vì thế hắn quyết định tiếp tục cho Ô Giáp Cự Ngạc thêm mấy phát pháo Hỏa Thần nữa.
Dù sao nguyên lực của hắn cũng sung túc, mà hắn lại thành thạo những chuyện người khác không làm được.
Pháo Hỏa Thần tiếp tục bổ sung ma năng.
Con mắt của Ô Giáp Cự Ngạc co rút lại, nó cảm nhận được uy hiếp từ trên pháo Hỏa Thần kia, hai mắt lóe ra hào quang lạnh như băng, phát ra một tiếng rống giận, lại rất nhanh nhằm về phía Vương Đằng.
Cái đuôi lớn quét ngang, không khí bị đè ép phát ra một tiếng “Đùng” hung bạo, mang theo khí kình khủng bố, nện xuống ngay tại vị trí của Vương Đằng.
Vương Đằng hóa thành tàn ảnh tiêu tán, không cứng rắn chống đỡ Ô Giáp Cự Ngạc.
Song phương cứ như vậy, ngươi đuổi ta chạy.
Vương Đằng vừa trốn vừa bổ sung ma năng cho pháo Hỏa Thần, sau đó thường xuyên cho Ô Giáp Cự Ngạc ăn một pháo.
Không bao lâu sau, lân giáp trên người nó đã bị nổ nứt ra, từng miệng vết thương xuất hiện, máu tươi đầm đìa.
Ô Giáp Cự Ngạc giận dữ, nó phát hiện con người trước mắt y hệt một loại cá thân thể trắng mịn có trong hồ, linh hoạt đến khó tin, không tài nào bắt được. Trước kia nó có thể ỷ vào thực lực một miếng nuốt hết, nhưng người trước mắt này còn khó chơi hơn loại cá đó nhiều, khiến cho nó điên tiết vô cùng.