Chương 582: Lệnh bài và cây Ngọc Hàn
“Con người ta ấy à, người khác càng không để cho ta làm gì, ta càng muốn làm.” Vương Đằng không thèm để ý nói. “Ngươi không thể làm thế, không thể...”
Căn bản Vương Đằng không thèm để ý đến Cầu Bột nữa, tinh thần lực quét qua bên trong nhẫn không gian, phát hiện người này đúng thật là nghèo như lời hắn nói, xác thực là nghèo. Trong nhẫn không gian chỉ toàn những thứ không có gì đáng giá, cây Ngọc Hàn cũng không ở trên người hắn, xem ra hắn vẫn chưa có được nó.
Trái lại cái nhẫn không gian này lớn hơn nhiều so với cái nhẫn không gian trên tay hắn, lớn hơn khoảng hai ba lần.
Vương Đằng cảm thấy mình có thể đổi lại một cái.
Mặt khác trong nhẫn không gian này có không ít tinh thú của Cầu Bột săn giết được trước đó, cũng không lấy đi toàn bộ Ô Giáp Cự Ngạc.
Ánh mắt Vương Đằng trực tiếp lướt qua thi thể tinh thú, sau đó lấy ra hai vật phẩm.
“Không thể xem, ngươi xem ngươi nhất định phải chết!” Đột nhiên sắc mặt Cầu Bột thay đổi gấp, miệng hùm gan sứa hô to, cố gắng dùng chuyện này uy hiếp hắn.
Vương Đằng giễu cợt cười một tiếng, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn liếc xéo hắn một cái.
Kêu gào như vậy không khác gì kẻ yếu vùng vẫy trước cái chết, thật sự quá buồn cười.
Hắn đánh giá thứ trong tay.
Trong đó có một vật phẩm, là một lệnh bài một mặt màu đen, phía trên có hoa văn kỳ dị, mặt sau là một hoa văn con mắt kỳ quái.
Nhìn chằm chằm con mắt kia thật lâu, thậm chí tâm trí còn đắm chìm trong đó, bất tri bất giác rơi vào.
Toàn bộ lệnh bài tràn ngập sự tà ác.
Thế nhưng tinh thần của Vương Đằng đã đạt đến Vương cảnh, hắn chỉ hơi sững sờ, liền lấy lại tinh thần.
Lúc trước ở Dương thành, loài Hắc Ám phủ xuống, một con mắt tà ác thật lớn xuyên thấu qua vết nứt không gian dòm ngó hiện thế.
Nếu như con mắt kia, hắn còn không cho phép sợ hãi.
Chỉ ánh mắt hoàn toàn là vật chết trước mắt này, đối với hắn nó chính là đồ chơi con nít.
Nhưng giọng nói hoảng sợ, hoài nghi của Cầu Bột vang lên: “Thế mà ngươi lại không bị ảnh hưởng??”
“Ngạc nhiên!” Vương Đằng tức giận, vẻ mặt “Có phải ngươi chưa từng trải đời không?”
“...” Cầu Bột đột nhiên không hiểu sao bị khinh bỉ, sắc mặt rất khó coi, lúc lâu không nói ra lời, nhưng mà sự kinh ngạc trong lòng không ít đi chút nào.
Nhất định thằng nhóc này có điều kỳ quái!
“Nếu ta đoán không sai, lệnh bài kia chắc là chứng minh sự liên lạc của ngươi và loài Hắc Ám.” Vương Đằng nói.
Con ngươi trong mắt của Cầu Bột co rút kịch liệt, lên tiếng phủ nhận nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
“Ngươi không thừa nhận cũng không sao, dù sao ngươi nên hiểu rằng ta đã biết.” Vương Đằng thờ ơ nói.
Sau đó hắn nhìn vật phẩm thứ hai, đây là một phù văn thạch màu đen.
“Cái này là... Truyền Thừa thạch! Bên trong chắc là tri thức truyền thừa của loài Hắc Ám đi.” Vương Đằng nói.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Sắc mặt Cầu Bột khó coi, đối phương biết quá nhiều rồi, khiến cho hắn vô cùng lo lắng.
“Giới thiệu một chút, ta là một lính mới của quân đoàn Hắc Tước Địa tinh.” Vương Đằng nhìn hắn, đột nhiên trịnh trọng nói.
“Một tên lính mới!!!”
Vẻ mặt Cầu Bột mơ hồ, sững sờ nhìn chằm chằm Vương Đằng.
Mẹ nó một tên lính mới mà nói trịnh trọng như vậy, hắn còn tưởng là thân phận gì quan trọng lắm.
Không đúng!
Thực lực mạnh như vậy, nhưng lại nói mình là tân binh, coi hắn là kẻ ngu sao?
Căn bản Cầu Bột không tin, cười lạnh nói: “Gạt ta vui lắm sao?”
“Không tin thì thôi, bây giờ mời ngủ một lát trước, ta muốn đi lấy cây Ngọc Hàn rồi.” Vương Đằng vừa nói vừa đi về phía Cầu Bột.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Bịch!”
Cục gạch xuất hiện trong tay Vương Đằng, sau đó mạnh mẽ giáng xuống.
Kèm theo là một tiếng hét thảm, hai mắt Cầu Bột khẽ đảo, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Trước khi rơi vào hôn mê, trong lòng hắn tràn đầy oán niệm.
Rốt cuộc là hắn bị người nào chọc, tại sao lại đối xửa với hắn tàn nhẫn như vậy??
Vương Đằng lắc đầu, nhìn dáng vẻ thê thảm của đối phương, không khỏi hơi chột dạ, có phải hắn xuống tay quá nặng hay không?
Người này bị thương đã đủ nặng, chính mình còn lấy cục gạch gõ đầu hắn, hình như có chút quá không nhân đạo.
Nhìn thấy trên đầu Cầu Bột sưng lên thành một cái túi lớn với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy, Vương Đằng vội ho một tiếng, thầm nói: “Quên đi, đánh thì cũng đánh rồi, cùng lắm thì lần sau nhẹ một chút.”
Hắn đi tới bên hồ, thu hồi thi thể Ô Giáp Cự Ngạc, sau đó ánh mắt đảo qua.
Trên mặt hồ có một lượng lớn bong bóng thuộc tính nổi lơ lửng.
Niệm lực tinh thần của Vương Đằng quét qua, nguyên một đám bọ khí lao về phía hắn, lao nhanh dung nhập vào trong thân thể hắn.
“Nguyên lực hệ Thủy x10”
“Nguyên lực hệ Thủy x8”
“Nguyên lực hệ Thủy x12”
...
Tất cả bong bóng thuộc tính đều là thuộc tính nguyên lực hệ Thủy, có bọt khí lớn bọt khí nhỏ, nguyên lực hệ Thủy được bao bọc trong đó cũng có nhiều có ít.
Một lượt này Vương Đằng nhặt rất thoải mái vui vẻ.
Một vòng nhặt, tổng cộng nhặt được sáu trăm tám mươi tám thuộc tính nguyên lực.
Nguyên lực hệ Thủy: 2998/5000 (thất tinh)
Sau khi hắn nhặt bong bóng thuộc tính trên mặt hồ, lại có một ít bọt khí được sinh ra, nhưng tốc độ vô cùng chậm, hơn nữa số lượng cũng không nhiều.
Vương Đằng lười nhặt, ngay sau đó nhảy vào trong hồ nước.
Nguyên lực hệ Thủy bao vây toàn bộ cơ thể hắn, làm hắn ở trong nước cũng như giẫm trên đất bằng.
Vương Đằng giống như người cá, nhanh chóng phóng về phía đáy hồ.
Dưới ánh mắt Linh Thị, ánh mắt của hắn đảo qua, liền tìm được vị trí của cây Ngọc Hàn.
Tia sáng hệ Mộc dày đặc, giống như một mặt trời màu xanh cỡ nhỏ vô cùng chói mắt, rất dễ thấy.
Nước sâu vô cùng, nhưng mà với tốc độ xuống của Vương Đằng, rất nhanh đã tới nơi.
Quang mang thanh lam yếu ớt chiếu rọi hồ nước, xung quanh có các loại cá dạo chơi, làm cho phong cảnh dưới nước thoạt nhìn giống như trong ảo mộng.
Ở dưới đáy hồ, một cây nhỏ giống như ngọc thạch điêu khắc mà thành đang sinh trưởng, toàn bộ cây trong suốt óng ánh, dù là cành lá hay thân cây, cũng giống như một tác phẩm nghệ thuật, tinh xảo và mỹ lệ.
“Đây chính là cây Ngọc Hàn!”