Chương 583: Vương Đằng trong miệng các ngươi là đồ đệ của ta!
Mắt Vương Đằng lộ ra vẻ kinh ngạc, mặc dù hắn biết tư liệu về cây Ngọc Hàn, thậm chí đã thấy hình ảnh, nhưng mà vật thật như vậy vẫn là lần đầy tiên nhìn thấy, lập tức kinh ngạc không thôi. Phẩm chất của cây Ngọc Hàn này cũng quá không tầm thường!
Giống như một tác phẩm nghệ thuật sinh ra từ tay Tông Sư, cực kỳ thần kỳ!
Vương Đằng cẩn thận đánh giá cây Ngọc Hàn một chút. Nhưng mà lo lắng trì hoãn thì phát sinh phát sinh biến cố, lúc này chuẩn bị đào đi.
Lúc này, chỗ tốt của luyện đan sư thể hiện rõ ràng, đối với một vài linh vật rất tinh tường này, tất nhiên cũng biết làm thế nào mới có thể thu được mà không phá hỏng linh tính kia.
Giống loài linh vật như cây Ngọc Hàn này, thời điểm khai quật tốt nhất là dùng cái xẻng luyện chế từ hàn ngọc, sau khi đào ra lập tức dùng hộp hàn ngọc niêm phong lại.
Những đồ này Vương Đằng đều không chuẩn bị.
Nhưng không có nghĩa là Cầu Bột không chuẩn bị!
Hắn có sự chuẩn bị mà đến, vừa rồi Vương Đằng thấy được không ít thứ liên quan trong nhẫn không gian của hắn.
Lúc ấy cũng không thấy kỳ lạ, suy cho cùng hắn không phải là kiểu người cái gì cũng không hiểu.
Thế nhưng Cầu Bột kia là một tay ngang, cũng không biết chỉ có hàn ngọc thôi còn chưa đủ, chỉ dựa vào hàn ngọc thiên nhiên thì nhiều nhất chỉ giữ được bảy tám phần linh tính.
Nếu như khắc lên một ít phù văn niêm phong trí tuệ, mới có thể đảm bảo một linh tính không bị mất.
Lúc này Vương Đằng không hề lãng phí thời gian nữa, lấy ra hộp hàn ngọc, dùng niệm lực tinh thần nhanh chóng khắc phù văn lên phía trên.
Mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, làm liền một mạch, mười mấy phù văn xuất hiện.
“Hoàn hảo!”
Vương Đằng khẽ mỉm cười, tự mình khen mình.
Ngay sau đó lấy ra cái xẻng hàn ngọc, xới xới đất cho cây Ngọc Hàn, đào đào góc, lại chuyển vị trí.
Hắn nhìn xung quanh, không còn sót lại bảo bối nào, trực tiếp rời đi.
Ra khỏi mặt hồ, thấy Cầu Bột vẫn hôn mê không tỉnh, hắn dứt khoát ngồi xếp bằng xuống đất ở bên cạnh, quyết định chờ một chút xem trên mặt hồ có thể tái sinh một lớp bong bóng thuộc tính hay không.
Suy cho cùng nguyên lực hệ Thủy quanh đây quả thật cực kỳ đậm đặc, Vương Đằng cũng không muốn buông tha.
Nhàn rỗi vô sự, hắn dứt khoát lấy ra thi thể Ô Giáp Cự Ngạc, lấy Linh Thị bí mật xem xét, đột nhiên thấy được ba nhóm vầng sáng lam sắc cực kỳ đậm đặc ở bên trong thi thể kia.
“Ba nhóm vầng sáng?”
Vương Đằng vô cùng ngạc nhiên, vừa mừng vừa sợ!
Hắn vội vàng chuyển niệm lực tinh thần thành đao, mở ra cơ thể của Ô Giáp Cự Ngạc, lấy ra ba đồ vật.
Một là tinh hạch, hai là... tinh cốt!
Tinh hạch Bán Bộ Lãnh Chúa, giá trị không thể đo lường, quan trọng hơn là, có thể gặp nhưng không thể cầu.
Mà tinh cốt trái ngược với tinh hạch, càng hiếm thấy hơn nhiều.
Vương Đằng mừng rỡ trong lòng, đánh giá hai tinh cốt trong tay…
Không sai, từ trong cơ thể của Ô Giáp Cự Ngạc lấy ra không chỉ có một tinh cốt mà là một đôi.
Hơn nữa còn là một đôi cốt chân trước.
Cùng trên một tinh thú xuất hiện hai tinh cốt, đây tuyệt đối là chuyện hiếm thấy.
Hắn đánh giá hoa văn trên tinh cốt, trong lòng chấn động. Rót nguyên lực hệ Thủy vào trong đó, lúc này chợt lóe lên ánh sáng màu xanh trên xương chân trước.
Sau đó tay của hắn bất giác chùng xuống.
“Vậy mà lại là tinh cốt sức mạnh!” Vương Đằng hơi sợ hãi, cảm thấy kiếm được lợi lớn.
Dùng ánh mắt luyện tạo sư cao cấp của hắn xem, tinh cốt này hoàn toàn có thể rèn thành một đôi quyền sáo sức mạnh.
Quyền sáo lúc trước đã không theo kịp bước tiến của hắn rồi, với thực lực cấp Chiến Binh thất tinh của hắn, nếu thật sự dùng toàn lực xuống dưới, sẽ trực tiếp nổ tung.
“Lúc về tìm một ít nguyên liệu tốt, ta tự mình rèn.” Vương Đằng thầm nghĩ.
Sau đó hắn lấy ra những tinh thú khác trong nhẫn không gian, dùng đôi mắt Linh Thị quét nhìn từng cái, lập tức gặt hái được vài miếng tinh hạch.
Về phần tinh cốt, trái lại không xuất hiện thêm cái nào.
Xem ra cho dù là ở bên trong mấy tinh thú cao giai, tỷ lệ xuất hiện tinh cốt cũng cực thấp.
Vương Đằng đánh giá sáu miếng tinh hạch trước mặt, trong đó có hai cái là tinh hạch hệ Hỏa.
Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, thông qua khế ước linh sủng triệu hồi Tiểu Bạch.
U Diễm Minh Nha Tiểu Bạch vẫn đi theo bên cạnh hắn, chỉ có điều lúc không cần, nó có thể tự do hoạt động đi săn.
Một lát sau, một cái bóng màu đen từ trên trời rơi xuống. Bây giờ Tiểu Bạch đã là tinh thú tam tinh, hình thể cũng càng ngày càng khổng lồ.
Hơn nữa vì nguyên nhân Vương Đằng nuôi thả, thiên tính của Tiểu Bạch được phóng thích, lực chiến đấu tương đối không tầm thường.
Chỉ có điều nhiều lần quay trở lại, Vương Đằng cũng thấy nó bị thương, xem ra ở bên ngoài đánh nhau với không ít tinh thú khác.
Có thể thấy được lực chiến đấu này cũng không phải là vô duyên vô cớ mà có được.
Mà ở chỗ Vương Đằng không thiếu đan dược chữa thương, đối với linh sủng của mình, hắn chưa bao giờ keo kiệt, thuốc chữa thương cho nó còn tốt hơn loại cho đám người Hàn Chú dùng.
Đám người Hàn Chú phát hiện được hắn luyện chế đan dược thì vô cùng vui mừng, nhưng bọn họ không biết rằng bọn họ còn không bằng một con Ô Nha…
Khi Tiểu Bạch dùng thuốc chữa thương của hắn khôi phục rất nhanh, ở phương diện này nó có ưu thế hơn so với những con tinh thú hoang dã, vì vậy tiến bộ lớn vô cùng.
Đây cũng là điểm Vương Đằng cực kỳ hài lòng.
Nghĩ rằng hắn nhanh chóng tiến bộ, hiện tại rất nhanh tiến tới gần cấp Chiến Tướng, thân là linh sủng của hắn, thực lực mà phế, lấy ra đi gặp người khác rất mất thể diện.
Lúc này Tiểu Bạch đứng trước mặt Vương Đằng, nghi ngờ gọi hắn hai tiếng.
“Chuẩn bị cho ngươi một thứ tốt.” Vương Đằng khẽ mỉm cười, giơ giơ lên hai tinh hạch trong tay, sau đó trực tiếp lấy một cái cho Tiểu Bạch.
Không phải là hắn hẹp hỏi, một viên tinh hạch này lấy ra từ tinh thú tứ tinh, một viên còn lại là từ tinh thú ngũ tinh, trong đó ẩn chứa nguyên lực vô cùng khổng lồ, với thực lực của Tiểu Bạch bây giờ, không tiêu hóa được.
Tiểu Bạch cảm nhận được nguyên lực hệ Hỏa đậm đặc bên trong tinh hạch, ánh mắt lập tức sáng lên, khoan khoái kêu lên, há mồm cắn miếng tinh hạch kia, cổ họng chuyển động, nuốt xuống.