Chương 584: Vương Đằng trong miệng các ngươi là đồ đệ của ta! (2)
Lập tức trong ánh mắt của nó lóe ra vầng sáng màu đỏ thắm, thậm chí ngay cả trên thân thể cũng đều cháy lên hỏa diễm, làm cho hình dạng của nó nhìn qua càng thần tuấn. Vương Đằng âm thầm gật đầu, đợi sau khi Tiểu Bạch hoàn toàn tiêu hóa viên tinh hạch này, như vậy là có thể thăng lên tứ tinh rồi.
Chờ thêm một thời gian ngắn nữa, cho nó ăn thêm miếng tinh hạch ngũ tinh kia, dự đoán sẽ vượt qua cha mẹ của nó rất nhanh.
Chỉ có điều ở trên giao diện thuộc tính, một thiên phú khác của Tiểu Bạch là Minh Viêm vẫn còn ở trạng thái chưa kích hoạt, khiến cho Vương Đằng nghi ngờ không thôi.
Chẳng lẽ phương thức mở ra không đúng?
Có lẽ Minh Viêm này không phải là hỏa diễm bình thường, thế nên cần phương thức đặc biệt mới thức tỉnh được sao?
Vương Đằng hơi mong đợi, nhưng bây giờ muốn những thứ này cũng vô dụng, đợi khi có cơ hội, sẽ giúp nó thức tỉnh.
“Đi đi, lớn lên nhanh một chút, nếu không sẽ không theo kịp bước tiến của ta rồi.” Vương Đằng cười khoát tay áo với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch thân mật chà chà bàn tay của hắn, sau một tiếng kêu sục sôi cao vút, mang theo toàn thân hỏa diễm giương cánh bay đi.
Vương Đằng nhìn lên bầu trời, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Bạch đâu nữa, mới thu hồi ánh mắt, cất giọng nói: “Nếu đã tỉnh rồi, cũng đừng giả bộ nữa.”
“Ha ha.” Ở phía sau, Cầu Bột cười khan nói: “Tiểu huynh đệ thật là may mắn, tinh thú thần tuấn như thế cũng nhận ngươi làm chủ nhân.”
“Ta đánh ngươi ngất xỉu, ngược lại ngươi lại còn đi khen ta.” Vương Đằng cười như không cười nhìn hắn.
Khóe miệng Cầu Bột giật giật, người này thật là cái hay không nói, cứ đi nói cái dở. Nhưng trên mặt hắn vẫn cười nói: “Ngươi đánh ta ngất xỉu, khẳng định là có lý do, Cầu mỗ không phải là người không thức thời.”
“Ngươi ấy à, da mặt đủ dày, coi như là một nhân tài, hết lần này tới lần khác muốn cùng ở một chỗ với loài Hắc Ám.” Vương Đằng lắc đầu, hình như có hơi tiếc nuối.
Sắc mặt Cầu Bột cứng đờ, vội vàng nói: “Ta không có, ngươi chớ nói lung tung, ta và loài Hắc Ám không đội trời chung.”
Vương Đằng không để ý đến hắn, nhắm mắt tu luyện.
Thời gian trôi qua, đảo mắt liền qua hai đến ba giờ.
Cầu Bột hoàn toàn không biết Vương Đằng đang làm gì, không nghĩ ra vì sao hắn không rời đi, nhưng phải ở chỗ này ngồi. Hắn đã đợi tới mức không nhịn được nhưng lại không dám mở miệng quấy rầy.
Thanh niên trước mặt này mặt trắng tâm đen, ra tay rất nặng, lỡ đâu chọc cho hắn mất hứng, lại phải chịu tội.
Hắn là người hiểu được câu quân tử phòng thân!
Đúng lúc này, Vương Đằng mở mắt, ánh mắt nhìn mặt hồ, không khỏi lắc đầu.
Đợi lâu như vậy, bong bóng thuộc tính tạo ra trên mặt hồ hết sức có hạn, xem ra cảnh tượng khoan khoái bọt khí đầy ắp lúc trước hoàn toàn là sự tích lũy quanh năm suốt tháng.
Thất vọng!
Niệm lực tinh thần đảo qua, nhặt!
“Nguyên lực hệ Thủy x3”
“Nguyên lực hệ Thủy x2”
“Nguyên lực hệ Thủy x4”
...
Nhặt một lượt, tổng cộng thu được 56 điểm nguyên lực hệ Thủy.
Vương Đằng lại lắc đầu một lần nữa: “Cần phải đi rồi!”
Dông dài ở chỗ này cái được không bù được cho cái mất, chỉ là lúc trước còn có một số việc cần. Hắn đứng dậy đi tới chỗ Cầu Bột, ánh mắt đối diện với ánh mắt của hắn.
Một vầng sáng màu hồng tươi hiện lên…
Hoặc tâm!
Sắc mặt Cầu Bột thay đổi lớn, nhưng mà dưới sự chênh lệch tinh thần lực, rất nhanh liền bị mất phương hướng.
Vương Đằng đặt ra câu hỏi, kết quả thu được không khác nhiều so với những lời hắn nghe được lúc trước, liền yên tâm hơn.
Một lát sau. Cầu Bột tỉnh lại, sắc mặt khó coi, sợ hãi kêu lên: “Ngươi đã làm gì với ta?”
Vương Đằng không nói chuyện, trong tay xuất hiện cục gạch.
Cầu Bột trừng mắt, lập tức sợ hãi nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì? Có gì thì từ từ nói chuyện, không nên động một tí là đập vào mặt có được hông.”
“Ngại quá, ta không tin được ngươi, bây giờ muốn đi sớm, vì để tránh cho ngươi không thành thật, vẫn là nên đánh ngươi ngất xỉu cho thỏa đáng.”
Vương Đằng hơi xấu hổ cười cười, giơ cục gạch lên: “Thật ra thì nếu như không phải là muốn giữ lại mạng sống, ta còn muốn trực tiếp đánh chết ngươi rồi, suy cho cùng người chết mới an toàn nhất.”
Lời nói này khiến trong lòng Cầu Bột sợ hãi không thôi.
Nhưng ngay sau đó...
Bịch!
Một tiếng trầm đục, hai mắt Cầu Bột điên cuồng đảo phía trên, không thể nào chống đỡ sự tập kích của bóng tối, hôn mê bất tỉnh trong nháy mắt.
“Sức lực nhẹ hơn trước không ít, vừa đủ, quả nhiên ta là một người nhân từ.”
Vương Đằng cảm khái không thôi, xách Cầu Bột nửa sống nửa chết lên, giống như xách một con chó chết, lảo đảo bước đi xa.
Hắn không tức khắc trở về thành Hắc Tước, mà là sau khi đi giấu kỹ Cầu Bột, quay ngược trở lại điểm đóng quân số 56 của loài Hắc Ám.
Tên Mẫu Huyết tộc loài Hắc Ám Phyllis nhìn thấy Vương Đằng sau khi biến hóa thành Rupert, tất nhiên không tránh được một tràng hỏi thăm, Vương Đằng lạnh lùng đối mặt, tùy tiện tìm lý do qua loa tắc trách.
Mục đích chủ yếu hắn trở về đây là vì hỏi thăm hướng đi của ba tên loài Hắc Ám.
Rất nhanh hắn phát hiện, sau khi Cầu Bột và ba tên loài Hắc Ám gặp mặt, liền lên đường rời đi, căn bản không để ý những loài Hắc Ám khác ở điểm đóng quân, tất nhiên cũng không phát hiện bất kỳ điểm dị thường nào.
Vương Đằng thầm than chính bản thân mình quá thận trọng, loài Hắc Ám sơ ý kinh thường hơn so với tưởng tượng của hắn, căn bản không có chuyện gì.
Hắn lắc đầu, đưa Cầu Bột rời đi.
...
Thành Hắc Tước!
Ba người Ngưu Lê đã trở lại, cũng vội vã báo cáo tình hình của nhiệm vụ.
Tin tình báo bọn họ mang về đương nhiên kinh động đến cả cấp cao của quân đoàn Hắc Tước.
Lúc này, bên trong một gian phòng họp, Đàm Đài Tuyền và mấy vị phó Quân Chủ tập trung ở đây, mà ba người Ngưu Lê đã ở đó, ngồi ở phía dưới.
Hai tay Đàm Đài Tuyền chống cằm, sắc mặt nghiêm trọng mà hỏi: “Chuyện này là thật à?”
“Đây là tình báo mà lính mới Vương Đằng đoạt được, như vậy không thể là giả.” Ngưu Lê nói.
“Có bằng chứng không?” Một vị phó Quân Chủ mở miệng hỏi.
“Chuyện này!” Ngưu Lê lập tức cứng họng: “Chuyện này là Vương Đằng tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được…”
“Tên Vương Đằng kia chỉ là lính mới, các ngươi lại dễ dàng tin lời nói của một tên lính mới, hoang đường!” Vị phó Quân Chủ kia tức giận nói.
“Khụ khụ, lão Chúc à, Vương Đằng trong miệng các ngươi là đồ đệ của ta!” Lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.