Chương 585: Vương Đằng trở lại!
“...” Khung cảnh lập tức yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người thủ lĩnh Đàm Đài Tuyền.
Khuôn mặt xinh đẹp lười biếng luôn lộ ra vẻ bình thản, trước núi thái sơn sụp đổ mà không đổi sắc, chính là nói về vị đại lão này.
Nhưng mà ngươi có suy nghĩ tới cảm nhận của cấp dưới của mình không!
Lời của Đàm Đài Tuyền giống như quả bom nổ dưới nước, mọi người bị nổ cháy xém bên ngoài mềm bên trong, cảm giác mình bị chín nhanh.
Giờ phút này Chúc Thừa Vọng cảm thấy nội tâm sụp đổ, trên trán toát ra giọt mồ hôi lạnh, nhìn Đàm Đài Tuyền, cười khan nói: “Quân Chủ, ngài nghiên túc sao?”
“Ngươi cảm thấy là ta ăn no rỗi việc nên đi trêu chọc các ngươi chơi à?” Đàm Đài Tuyền tức giận hỏi.
Toàn thân Chúc Thừa Vọng cứng ngắc, vẻ mặt giống như có người cứng rắn đút cho hắn một miếng phân.
Một vị phó Quân Chủ khác là Tống Vạn Giang nhìn có chút hả hê cười hắc hắc không ngừng, thế nhưng trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
Ban đầu sắp xếp nhiệm vụ, chính là hắn nhận lệnh của Đàm Đài Tuyền, mới để cho Vương Đằng theo đám người Ngưu Lê thi hành nhiệm vụ.
Nếu không chỉ là một tên lính mới như hắn, chỉ e rằng dù thực lực không kém, nhưng về mặt kinh nghiệm nhất định là có thiếu sót, không đủ để làm nhiệm vụ kia.
Tất cả cũng là bởi vì một tờ điều lệnh của Đàm Đài Tuyền!
Thế nên hắn đã sớm biết đứng sau lưng Vương Đằng là Đàm Đài Tuyền, chỉ là không nghĩ tới Vương Đằng là đồ đệ của nàng mà thôi.
Quan hệ này vững vàng hơn hậu thuẫn bình thường nhiều.
Ba người Ngưu Lê nhìn nhau, khuôn mặt khó có thể tin.
Vậy mà Vương Đằng là đồ đệ của Quân Chủ!!!
Khổng Lê che miệng lại, suýt nữa thì sợ hãi kêu lên, thân phận của đàn em quá khủng khiếp, nếu như nói ra, sau này ở quân đoàn Hắc Tước e là không phải đổi thần thú, hiên ngang mà đi.
Trong lòng Vũ Văn Hiên đặc biệt khiếp sợ, sắc mặt co quắp không dứt, loại cảm giác này thật sự không thể dùng ngôn ngữ nào để biểu đạt.
Chuyện này giống như hai người bạn cùng lớp cấp ba, sau nhiều năm không gặp, một người đến quản lý công ty, một người vừa tốt nghiệp đại học, còn là một nhân viên văn phòng nho nhỏ, ngược lại, là một người quản lý công ty khó tránh khỏi có phần kiêu ngạo.
Kết quả hắn chợt phát hiện tên nhân viên văn phòng bỏ nhà đi nơi khác, theo vài toàn nhà cao tầng, tiền thuê nhà còn cao hơn tiền lương của hắn.
Sau đó hắn cảm thấy giống như mình bị toàn thế giới từ bỏ...
Những người khác có địa vị cao trong quân đoàn Hắc Tước ở đây mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tỏ vẻ việc không liên quan đến mình.
Vốn dĩ bọn họ còn muốn chất vấn tính chân thực của tin tình báo này, suy cho cùng tin tình báo này liên quan tới vấn đề rất quan trọng, không thể đùa giỡn.
Nhưng mà Đàm Đài Tuyền đột nhiên mở miệng, tất nhiên tính chất không giống với lúc trước.
Vị Quân Chủ đại nhân của bọn họ rõ ràng muốn cho đồ đệ của mình chỗ dựa.
Thật ra thì cho dù Đàm Đài Tuyền không cho Vương Đằng chỗ dựa, chỉ với một thân phận này, liền đáng được coi trọng hơn so với lính mới đơn thuần.
Chuyện này không liên quan tới những cái khác, hoàn toàn là sự chênh lệch về thân phận dẫn đến sức nặng không giống nhau.
“Ha, ha ha, hôm nay thời tiết tốt, vừa rồi ta nói gì sao?” Cuối cùng Chúc Thừa Vọng cũng bình tĩnh lại, cười khan một tiếng, chuyển sang đề tài khác, giống như những lời nói trước đó chỉ là đánh cái rắm.
Bọn họ có thể lăn lộn đến địa vị cao, hiển nhiên da mặt cũng thật dày.
Mọi người cũng không để trong lòng, cười cười bỏ qua.
“Trở lại chuyện chính, lời nói của Vương Đằng, cho dù có chứng cớ hay không ta cũng tin.” Đàm Đài Tuyền nhìn quanh một vòng, cất giọng nói: “Mặc dù tên nhóc kia có lỗ mãng một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy chuyện như thế này ra nói đùa.”
“Vậy thì hãy nói cụ thể tình hình một chút.” Chúc Thừa Vọng gật đầu, ý bảo đám người Ngưu Lê nói rõ cụ thể.
Lúc này Ngưu Lê nói ra cặn kẽ tin tình báo.
Chỉ là khi hắn nói đến Vương Đằng một mình đi trước đuổi bắt một tên thần bí, mọi người kinh hãi.
“Đây không phải là càn quấy sao!” Chúc Thừa Vọng cả giận nói.
Mới vừa nói xong lại phát hiện không đúng, cứng ngắc quay đầu, ho khan nói: “Khụ khụ, chuyện kia… Quân Chủ, không phải ta nói hắn càn quấy, ta… ta nói chính mình, đúng, ta nói chính mình càn quấy!”
Đàm Đài Tuyền hài lòng gật đầu, sau đó cau mày, lạnh lùng nói: “Quả thực là càn quấy, ta thấy thừng nhóc kia chính là thiếu đòn!”
Mọi người: “...”
Người này bao che cho con còn có thể biểu hiện rõ ràng hơn được nữa sao?
“Hắn nói hắn có nắm chắc, ta không đồng ý, kết quả cuối cùng vẫn là nửa đường lén trốn đi.” Ngưu Lê cười khổ, tỏ vẻ nồi này hắn không đội.
“Cũng rất phù hợp với tính tình của hắn.” Đàm Đài Tuyền lắc đầu, không trách cứ Ngưu Lê.
“Nếu không có bằng chứng, chuyện này khó thực hiện rồi, huống chi chuyện liên quan đến cả quân đoàn, rút dây động rừng, không phải là dựa vào nói miệng là được.” Chúc Thừa Vọng trầm ngâm chốc lát cất giọng nói.
“Bất kể thế nào, vẫn nên thông báo cho quân đoàn Tinh Phong bên kia, còn chuyện tin hay không là tùy thuộc vào chính bọn hắn.” Tống Vạn Giang nói.
“Chuyện này ta tự mình đi nói!” Đàm Đài Tuyền cất giọng nói.
Mọi người gật đầu, cũng chỉ có Đàm Đài Tuyền tự mình ra mặt mới đủ sức nặng.
“Ngưu Lê, nói cho ta biết vị trí cụ thể, ta đi xem tên tiểu tử kia còn sống hay không. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Đàm Đài Tuyền đứng lên, nói xong thì nói với một đám sĩ quan: “Còn các ngươi, không có chuyện gì thì giải tán đi, sau khi đi xuống lập tức liên lạc với quân đoàn Tinh Phong bên kia, ba giờ sau ta sẽ sang.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa.
“Đi vào!” Đàm Đài Tuyền nhíu mày, cất giọng nói.
Một gã quân sĩ mở cửa, chào một cái, vội vã nói: “Báo cáo, Vương Đằng trở lại!”
“Trở lại!”
Mọi người lập tức sửng sốt.
Đàm Đài Tuyền ngồi trở lại vị trí một lần nữa, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: “Trở lại đúng lúc, tránh cho ta đi một chuyến, đưa hắn tới đây.”