Chương 586: Chiến tranh hết sức căng thẳng!
“Vâng!” Tên quân sĩ đi xuống. Một lát sau, hắn liền dẫn Vương Đằng trở lại phòng họp.
Mọi người ở đây có người từng gặp qua Vương Đằng, có người hoàn toàn xa lạ với hắn, thế nhưng bây giờ bọn họ đều biết Vương Đằng là đồ đệ của Đàm Đài Tuyền, vì vậy hắn vừa đi vào phòng họp, bọn họ liền đứng lên cẩn thận đánh giá.
Vóc người như được tuyển chọn, dáng vẻ đẹp trai, điểm đáng chú ý nhất chính là vô cùng trẻ tuổi.
Trẻ tuổi tới mức quá đáng.
Ngay sau đó, tất cả mọi người sửng sốt.
Bởi vì trên tay Vương Đằng đang mang theo một sinh vật hình người với dáng vẻ cực kỳ thê thảm.
Đây là tình huống gì?
Vương Đằng hơi buồn bực, hắn vừa trở về, lại phải đối mặt với trận chiến lớn như vậy, là muốn ồn ào gì à?
Chỉ là hắn thấy Đàm Đài Tuyền ở đây, liền yên tâm lại.
Dù sao cũng là người phía sau hắn, không sợ!
“Lại đây ngồi đi, ngẩn người làm gì.” Lúc này Đàm Đài Tuyền ra hiệu vào chỗ ngồi bên cạnh mình, cất giọng nói.
“Được.” Vương Đằng cười hắc hắc, không hề khách khí, tùy tiện đi tới, ngồi xuống.
Về phần kẻ mà hắn mang theo, bị hắn tiện tay ném ở một bên trên mặt đất.
Mọi người ngẩng đầu nhìn trời, ai cũng không nói gì.
Ở nơi này Đàm Đài Tuyền là lớn nhất, nàng nói thế nào thì là thế đó.
“Còn chưa chết à!” Đàm Đài Tuyền liếc hắn một cái, nói.
“...” Vương Đằng.
Cái quỷ gì đây? Sao mùi thuốc súng lại nặng như vậy nhỉ!
Mới vừa nãy không phải còn là dáng vẻ hiền lành hòa nhã sao?
Sao đột nhiên lại trở mặt rồi?
“Cũng dám đuổi theo cấp Chiến Binh cửu tinh, ngươi lấy lá gan đó ở đâu?” Đàm Đài Tuyền thấy hắn không nói, tức giận hỏi.
Vương Đằng lập tức chợt hiểu ra, thì ra vị sư phụ rẻ tiền này đang lo lắng cho hắn!
A, phụ nữ ấy mà, mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng!
Vương Đằng cười thầm trong lòng, trên mặt không hề thay đổi chút nào, ho nhẹ một tiếng, nói: “Cô giáo, ngươi vẫn chưa tin ta sao? Đồ đệ của ngươi là ta đây thiên tư tuyệt vời, thực lực siêu cường, bắt tên gián điệp còn không phải là chuyện tính theo phút đồng hồ sao, ngươi xem, không phải là ta mang theo người này về sao?”
Vừa nói hắn vừa đá một cước vào thi thể bên cạnh!
“...” Khóe miệng mọi người co giật.
Thằng nhãi này rất vô sỉ!
Nhưng không hiểu sao lại có cảm giác hình tượng này quen thuộc đến vậy.
Ánh mắt của bọn họ không khỏi liếc Đàm Đài Tuyền, trong lòng hiểu ra, đây là cùng một dòng!
Đàm Đài Tuyền làm như không thấy ánh mắt của mọi người, trợn mắt liếc Vương Đằng một cái, thấy hắn không bị thương cũng không nói gì thêm nữa, nhìn thi thể nằm trên mặt đất hỏi: “Đây chính là kẻ thần bí kia?”
“Đúng vậy, người này tên là Cầu Bột, là một sĩ quan của quân đoàn Tinh Phong.” Vương Đằng lật thi thể trên mặt đất qua nói: “Còn dư lại chút hơi thở, các ngươi có thể tùy tiện tra hỏi, nhất định có thể nạy từ trong miệng của người này ra một số chuyện.”
Mọi người nghe được lời nói của Vương Đằng, đều không khỏi thầm khen một tiếng:
“Làm hay lắm!”
Có thể bắt được gián điệp về, tất cả vấn đề cũng giải quyết dễ dàng, nhìn dáng dấp Vương Đằng này quả thực là có chút tài năng.
Ba người Ngưu Lê đều khiếp sợ không thôi.
Thế mà Vương Đằng thật sự có thể bắt tên thần bí kia về, làm sao mà hắn làm được?
Đối phương là cường giả cấp Chiến Binh cửu tinh!
Bọn họ nghĩ mãi mà cũng không nghĩ ra, nội tâm tràn đầy nghi vấn.
Nhưng mà có thể khẳng định một chút, lúc trước Vương Đằng nói có thể nắm chắc được đối phương cũng không phải là nói đùa, mà thật sự có thực lực như thế này, hết lần này tới lần khác bọn họ còn chưa tin, cho là hắn hồ đồ.
Ba người nhớ tới tình hình lúc đó, lập tức có phần lúng túng, không nhìn được cười khổ.
Lúc này, ngón tay của Cầu Bột bỗng nhúc nhích, có thể là lúc nãy Vương Đằng dùng sức quá mạnh, làm hắn tỉnh lại.
Hắn mở mắt, vẻ mặt mờ mịt, không kìm được đánh giá bốn phía.
Sau đó liền nhìn thấy Vương Đằng ở trước mặt trước tiên, lúc này sắc mặt biến đổi nhanh, sợ hãi hô lớn: “Tên ma quỷ nhà ngươi, muốn chém muốn giết muốn róc thịt cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được, lại đập mặt ta, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”
Âm thanh thê lương, khiến cho mọi người không khỏi miên man bất định.
Rốt cuộc người này đã gây ra lỗi lầm gì? Vậy mà lại sợ thành như vậy!
Khi bọn hắn thấy khuôn mặt của Cầu Bột, sắc mặt lập tức kỳ dị.
Khuôn mặt này… biến thành đầu heo rồi!
Mọi người vừa nhìn khuôn mặt Vương Đằng không đổi sắc, nghĩ thầm đồ đệ này của Quân Chủ xuống tay thật là hiểm độc, đánh tới mức không nhận ra người rồi!
“Khụ khụ!” Vương Đằng vội ho một tiếng, sợ mọi người hiểu lầm hắn là người thích ngược đãi biến thái, sẽ ảnh hưởng tới việc thiết lập mẫu người oai hùng bất phàm của hắn, liền nhẫn nại tính khí nhẹ giọng giải thích: “Cầu Bột, ta đánh mặt ngươi, nhưng đấy thật ra là vì ta muốn tốt cho ngươi, ngươi nhìn toàn thân ngươi bị thương, ở trên đường không thể không bị xóc nảy, ta đánh ngươi ngất xỉu, ngươi sẽ không có cảm giác đau đớn, dọc theo con đường này không biết ít đi bao nhiêu đau khổ đó.”
“...” Cầu Bột sắp khóc rồi, ngươi đang nói tiếng người sao?
Đánh hắn thành như vậy, lại còn nói là vì muốn tốt cho hắn, mẹ nó có cần mặt dày đến thế không!
Không khí hiện trường kỳ lạ vô cùng, đại lão của Bộ chỉ huy Quân sự ở hiện trường có nhận thức rõ ràng hơn về Vương Đằng.
Trình độ vô liêm sỉ của người này không hề dưới cô giáo của hắn!
Khổng Lê, đám người Vũ Văn Hiên nhìn hắn, đầu đầy vạch đen, im lặng tới tận cùng.
Vương Đằng cũng không biết ý nghĩ của mọi người, cảm thấy giải thích của mình chắc là có tác dụng, cho nên nói tiếp: “Nhưng mà bây giờ ta sẽ không đánh ngươi nữa, ngươi có thể yên tâm!”
Mặt Cầu Bột đầy ngờ vực, hoàn toàn không tin lời nói cảu Vương Đằng.
Đột nhiên, hắn lại cảm thấy kỳ lạ chỗ nào đó.
An tâm??
Tóm lại vẫn thấy giống như khiến hắn an tâm đi tìm chết.
“Đến nơi rồi.” Vương Đằng thấy hắn không tin, lại nói.
Đến nơi rồi?
Đến nơi nào rồi?
Cổ Cầu Bột còn có thể cử động, ngắm nhìn bốn phía, một dãy đại lão sĩ quan ngồi ở trên ghế, vẻ mặt thân thiết mỉm cười nhìn hắn.
Hoàn cảnh này, không khí này, giống như trở lại trong nhà... cái rắm!
Lúc này mặt Cầu Bột xám như tro tàn!
Xong!
Xong toàn bộ!