Chương 587: Chiến tranh hết sức căng thẳng! (2)
Rơi vào trong tay Bộ chỉ huy Quân sự, bí mật gì cũng không giấu được rồi. “Dẫn hắn đi đi, đừng làm cho hắn chết dễ dàng.” Đàm Đài Tuyền cất giọng nói.
Dứt lời, lập tức có mấy sĩ quan tràn vào, mang Cầu Bột đi xuống.
Cầu Bột cũng không còn gào thét, có lẽ đã chấp nhận số mệnh.
Đàm Đài Tuyền khoát tay áo với Vương Đằng: “Được rồi, không có chuyện của ngươi, cần đi làm gì thì làm đi.”
Vương Đằng: “...”
Vắt chanh bỏ vỏ!
Qua vô tình rồi!
Nội tâm Vương Đằng đầy oán niệm, dầu gì hắn cũng lập công lớn, chẳng lẽ bây giờ không nên thảo luận bàn bạc chuyện thưởng thế nào sao?
Chẳng lẽ là quên rồi?
Vừa nghĩ tới tác phong của Đàm Đài Tuyền, không phải là không có loại khả năng này, cho nên hắn điên cuồng nháy mắt với Đàm Đài Tuyền.
“Có hạt cát vào mắt ngươi à?” Đàm Đài Tuyền nghi ngờ hỏi.
“...” Vương Đằng.
“Cát bay vào mắt thì thổi một chút là được rồi, muốn cô giáo thân ái của ngươi giúp ngươi à?” Đàm Đài Tuyền thản nhiên nói.
Ánh mắt Vương Đằng lập tức bình thường lại, Đàm Đài Tuyền như vậy thật là đáng sợ, không thể chịu được không thể chịu được!
...
Vương Đằng không quấn quýt chuyện công trận nữa, là của hắn thì không chạy được, không đến nỗi Đàm Đài Tuyền đi lừa bịp đồ đệ này.
Chỉ là không biết cấp bậc hắn có thể lên tới là cấp bậc gì?
Quân hàm hạ sĩ, không thoát khỏi tay hắn.
Tốt xấu cũng tương đương với sĩ quan cấp úy…
Phía sau lại có người tới hỏi thăm chuyện nhiệm vụ, tất nhiên là Vương Đằng đều nhặt những chuyện có thể nói mà nói, còn chuyện giống như cây Ngọc Hàn, cùng với mấy chi tiết nhỏ râu ria như việc hắn thuận tiện đi tới một đống quặng thạch xanh thẫm, bọn họ có thể không cần biết…
Tất nhiên nếu bọn họ nạy ra được từ trong miệng Cầu Bột, cũng không thể làm gì hắn.
Thân là đồ đệ của Đàm Đài Tuyền, ai còn dám đi đoạt lại.
Sau khi bàn giao xong nhiệm vụ, Vương Đằng và đám người Khổng Lê đi ra khỏi phòng họp.
Ba người nhìn Vương Đằng nhẹ nhàng thư thái, giống cái dáng vẻ mới đi nghỉ ngơi trở về, cảm thấy cực kỳ không chân thật.
“Rốt cuộc làm sao ngươi bắt được tên Cầu Bột?” Khổng Lê tới gần, nhỏ giọng hỏi.
Mặc dù nàng biết nhất định là có chút ít bí mật trong chuyện này, lại nhịn không được muốn biết như trước kia.
Ngưu Lê và Vũ Văn Hiên nhìn qua như trước, lòng hiếu kỳ nổ tung rồi.
Đây chính là cấp Chiến Binh cửu tinh đó!
Kết quả thật sự bị Vương Đằng bắt về, hơn nữa nhìn bộ dạng, tên Cầu Bột kia còn bị ngược đãi không nhẹ.
Đại khái quá trình rất phức tạp, rất phấn khích!
“Thực lực của ta mạnh như vậy, đương nhiên là dựa vào thực lực tuyệt đối dốc hết sức trấn áp.” Vương Đằng nghiêm túc nói hươu nói vượn.
“Ngươi hù dọa ai đó? Ngươi là cấp Chiến Binh thất tinh mà trấn áp được cấp Chiến Binh cửu tinh.” Khổng Lê im lặng nói.
“Nếu không ngươi nói xem làm sao ta bắt được hắn?” Vương Đằng hỏi ngược lại.
“Hứ, không nói thì thôi.” Khổng Lê liếc hắn một cái.
Trên đường mấy người vừa tán gẫu vừa chuẩn bị trở về nghỉ ngơi.
Một lát sau, Khổng Lê nắm bả vai Vương Đằng cười hắc hắc hỏi: “Nhiệm vụ kết thúc, có muốn đi thả lỏng một chút không?”
“Khụ khụ, thư giãn một chút là tốt rồi.” Vương Đằng liếc Ngưu Lê và Vũ Văn Hiên một cái, thản nhiên nói.
“Hai người các ngươi…” Ngưu Lê hơi im lặng, cuối cùng chỉ lắc đầu, nói: “Mặc dù nhiệm vụ lần này đã kết thúc nhưng chuyện vẫn còn ở đây, chậm nhất là ngày mai, không chừng sẽ có hành động lớn, các ngươi tự có chừng mực, đừng chơi quá.”
“Yên tâm, yên tâm, ta là người có chừng mực!” Khổng Lê khoát tay áo, kè vai sát cánh với Vương Đằng đi.
Vũ Văn Hiên nhìn hai người rời đi, trong ánh mắt chợt lóe, lên tiếng chào hỏi Ngưu Lê, xoay người rời đi.
...
Vương Đằng và Khổng Lê vui chơi giải trí ở bên ngoài, chơi đùa tương đối vui vẻ, đến tối mới về đến ký túc xá.
Chuẩn bị vào phòng, phát hiện hai gian phòng trái phải cũng hết sức yên tĩnh, đoán chừng hai người Hàn Chú và Vạn Bạch Thu vẫn còn thi hành nhiệm vụ.
Suy nghĩ một chút cũng đúng.
Nhiệm vụ lần này của bọn họ cũng không làm trễ nãi bao nhiêu thời gian, mấy ngày là kết thúc, coi như là sử dụng ít thời gian hơn so với những người khác.
Mà nhiệm vụ của đám người Hàn Chú chắc sẽ không quá khó khăn, nhưng vì để rèn luyện bọn họ, thời gian chắc chắn sẽ không quá ngắn.
Vương Đằng lắc đầu, không chú ý nữa, ngồi xếp bằng ở trên giường tu luyện.
Ngày tiếp theo, quả như Ngưu Lê nói, ước chừng tầm mười giờ, bọn họ nhận được nhiệm vụ cấp trên báo cho.
Trong một gian phòng họp, Vương Đằng và ba người Khổng Lê lại một lần nữa gặp nhau.
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, cũng không lên tiếng.
Chờ giây lát, cũng không thấy người tới, Khổng Lê không nhịn được cất giọng nói: “Trung tá Ngưu, ngươi có biết cấp trên sắp xếp gì không? Tiết lộ một ít đi.”
“Ta cũng không nhận được thông báo.” Ngưu Lê lắc đầu.
“Chắc là muốn tới trợ giúp quân đoàn Tinh Phong.” Vũ Văn Hiên suy đoán nói.
“Ơ, chuyện kia không tệ. Chuyện này nhất định là Vương Đằng có công đầu, nhưng mà chúng ta tham gia, chắc chắn có thể được hưởng chút lợi.” Ánh mắt Khổng Lê sáng lên, cười hắc hắc nói: “Vương Đằng, lần này chúng ta được hưởng ánh sáng của ngươi rồi.”
“Đàn chị chớ nói đùa, cái nhiệm vụ dạng gì, còn không phải là chờ cấp trên sắp xếp sao, không liên quan gì đến ta.” Vương Đằng nói.
Lúc này, cửa phòng họp mở ra, Tống Vạn Giang đi đến.
“Xem ra các ngươi đã đoán được.”
Bốn người vội vàng đứng thẳng người, cung kính chào theo nghi thức quân đội.
“Được rồi, nói chuyện chính sự. Xế chiều hôm qua, từ trong miệng tên Cầu Bột chúng ta lấy được tin tình báo cần thiết, sau đó Quân Chủ tự mình mang theo hắn đi suốt đêm tới quân đoàn Tinh Phong. Bên kia mở hội nghị cả đêm, bây giờ đã tiền vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, chiến tranh hết sức căng thẳng!”
Lời nói của Tống Vạn Giang khiến cho sắc mặt của đám người Vương Đằng hết sức ngưng trọng.
Chiến tranh, hai từ này hết sức nặng nề.
Sự xuất hiện của nó, tất nhiên sẽ kèm theo máu tanh và tử vong!
Chỉ e là lần này dù bọn họ chiếm được thế chủ đạo, đoán rằng cuối cùng vẫn sẽ chết không ít người.