Chương 589: Biệt danh: Minh Nha!
Lúc này, trong mắt Vương Đằng chợt lóe sáng, mở ra Linh Thị, quét nhìn qua, trong lòng lập tức hơi kinh ngạc. Vậy mà những võ giả này đều là cấp Chiến Binh tam tinh trở lên, mạnh nhất là cấp Chiến Binh ngũ tinh.
Sự phân phối cho mỗi đội ngũ đều giống nhau, hai tên cấp Chiến Binh ngũ tinh, mười tên cấp Chiến Binh tứ tinh, ba mươi tên cấp Chiến Binh tam tinh.
Thực lực như vậy, đặt ở rất nhiều nơi bên ngoài cũng có thể tung hoành được rồi.
Dĩ nhiên, thực lực của từng người chắc chắn cũng tồn tại sự khác biệt nhất định, đây cũng là nguyên nhân Khổng Lê và Vũ Văn Hiên nghiêm túc lựa chọn như thế.
Không bao lâu sau, hai người đều chọn xong đội ngũ cho riêng mình.
“Ngươi chọn đội nào?” Ngưu Lê hỏi.
Lần này Vương Đằng không từ chối, chỉ đội ngũ bên tay trái, nói: “Đội ngũ bên này đi.”
Thật ra thì ở trong số bốn đội ngũ, đội ngũ hắn chọn trúng này mới là đội ngũ mạnh nhất.
Dưới con mắt Linh Thị của hắn, không khó nhìn ra trong đội ngũ này có tối thiểu hơn phân nửa số võ giả có nguyên lực trong cơ thể nhiều hơn so với võ giả của các đội ngũ khác.
Nhất là võ giả cấp Chiến Binh ngũ tinh và cấp Chiến Binh tứ tinh trong đó, chiến lực chắc hẳn không thấp.
Điểm này không thể nhìn ra từ bề ngoài.
Khổng Lê và Vũ Văn Hiên lựa chọn hồi lâu, có khả năng không nghĩ tới, đội ngũ mạnh nhất cuối cùng rơi vào trong tay Vương Đằng.
Phân chia bốn đội ngũ xong.
Ở phía trước bốn đội ngũ, cũng bày ra một cái bàn, trên bàn không có cái gì, chỉ có một cái mặt nạ.
Lúc này bốn người Vương Đằng đi tới phía trước đội ngủ của riêng mình.
Trong lòng Vương Đằng hơi yên tĩnh, cầm lấy mặt nạ trên bàn, lật qua nhìn một chút.
“??”
Đây là một cái mặt nạ mèo. Vốn dĩ cũng chẳng có gì, có không ít người đều là mặt nạ động vật, chỉ là thoạt nhìn mặt nạ này có chút… dễ thương!
Trên trán Vương Đằng không khỏi bốc lên mấy chục sợi hắc tuyến.
Cái quỷ gì vậy!?
Trường hợp nghiêm túc như thế này, vậy mà làm ra cái mặt nạ động vật dễ thương như vậy, rốt cuộc là chủ ý của người nào?!!
Quả thực muốn kiếm chuyện!
Khó trách mặt nạ này được để mặt trái, không để cho bọn họ thấy chính diện.
Nếu như hắn thấy mặt chính của cái mặt nạ này, chỉ e là dù đội ngũ này mạnh nhất, hắn cũng sẽ không chọn. Tôn nghiêm của nam nhân không thể bôi nhọ.
Vương Đằng không khỏi liếc nhìn mặt nạ trong tay đám người Ngưu Lê.
“...”
Oán niệm trong lòng lập tức mạnh hơn.
Tại sao mặt nạ của bọn họ rất bình thường?
Thậm chí thoạt nhìn còn có cảm giác xơ xác tiêu điều, đây mới là trang phục nên có của võ giả chiến trường!
Dưới ánh mắt sâu kín nhìn soi mói của Vương Đằng, đột nhiên ba người Ngưu Lê cảm nhận được luồng oán khí nồng đậm đi qua.
Vẻ mặt của ba người mơ hồ.
Tình huống gì đây?
Vẻ mặt của tên này sao lại thốn như thế?
Khi bọn hắn thấy được mặt nạ trong tay Vương Đằng, lập tức hiểu ra, ngay sau đó vẻ mặt cổ quái, dùng sức nén mới không để mình bật cười.
Nhưng Khổng Lê không hề nể mặt chút nào, không chút kiêng kị cười lớn lên:
“Ha ha ha…”
“Ha ha ha…”
“Cười cái gì mà cười?” Vương Đằng tức giận nhìn chằm chằm Khổng Lê, cảm giác tôn nghiêm của mình bị sỉ nhục thật lớn.
Người này thật là quá đáng!
“Khụ khụ, không cười, không cười… Phù, ha ha ha, ngại quá, thật sự không nhịn được.” Khổng Lê đi tới, thấy vẻ mặt hơi bực bội của Vương Đằng, phì cười lần nữa.
Nàng vịn bả vai Vương Đằng, cười nghiêng ngả trước sau, vui mừng khôn xiết.
Ngưu Lê và Vũ Văn Hiên ở một bên cũng buồn cười, khóe miệng điên cuồng cong lên.
Nếu không phải là địa điểm không thích hợp, đoán chừng bọn họ cũng muốn bật cười lớn.
“Nào, đàn em, đeo lên cho đàn chị nhìn một chút, ta cảm thấy cái mặt nạ mèo của ngươi rất không tệ, thật phù hợp với khí chất của ngươi.” Khổng Lê cười một lát, nói lời đùa giỡn tàn ác.
“Cút đi!” Vương Đằng tức giận đẩy tay nàng ra.
“Đừng chứ, đeo lên xem nào, đeo lên xem nào, thật sự không tồi đâu.” Khổng Lê vẫn không buông tha, lải nhải.
Vương Đằng mặc kệ nàng, di chuyển ánh mắt, nhìn Vũ Văn Hiên nói: “Thiếu tá Vũ Văn, không bằng chúng ta đổi lại, ta cảm thấy cái mặt nạ này tương đối thích hợp với ngươi.”
“Cút!” Vũ Văn Hiên biến sắc, lạnh lùng nói.
Vương Đằng kiên nhẫn, vừa quay đầu nhìn Ngưu Lê, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lão Ngưu, không bằng ngươi đổi với ta đi, tin tưởng ta, ngươi đeo cái mặt nạ này nhất định sẽ như cây già đâm chồi, cây khô gặp mùa xuân, sau đó mê đảo hàng chục nghìn hàng nghìn cô gái, vượt qua Thiếu tá Vũ Văn, trở thành thần tượng Thiên Vương thế hệ mới trong Bộ Chỉ huy quân sự!”
Cơ bắp trên mặt Ngưu Lê co quắp, từng sợi gân xanh dữ dội hiện lên trên trán.
Thằng ranh con, có biết nói chuyện hay không?
Cái gì gọi là cây già đâm chồi? Cái gì gọi là cây khô gặp mùa xuân?
Hắn rất già sao?
Đối với võ giả mà nói, ba mươi mấy tuổi nói là người trẻ tuổi cũng không quá đáng, tiểu tử này còn nói hắn già, không có mắt nhìn tí nào.
Cứ như vậy mà còn muốn đổi mặt nạ, đúng là nằm mơ!
“Ha ha ha… không có ai đổi với ngươi.” Khổng Lê nhìn có chút hả hê cười to nói.
Vương Đằng giận không kềm chế được, nhưng ngay sau đó ánh mắt hắn lại sáng ngời: “Không bằng…”
“Ngươi chết tâm đi, ta không đổi với ngươi.” Khổng Lê liếc mắt, còn không đợi hắn nói hết lời, liền trực tiếp cắt đứt, nàng đùa nghịch chiếc mặt nạ gấu trong tay: “Ta cảm thấy mặt nạ của chính ta cũng rất tốt!”
“Hứ, thưởng thức cái gì.” Vẻ mặt Vương Đằng ghét bỏ.
“Được rồi, đừng có đùa giỡn bảo bối, thời gian cấp bách, nên lên đường thôi!” Lúc này Ngưu Lê cất giọng nói.
“Được rồi được rồi, nếu không có ai thích ngươi, vậy hãy để ta tin ngươi đi.” Vương Đằng gõ mặt nạ mèo trong tay, lắc đầu thở dài nói.
“Đeo mặt nạ này lên là vì che dấu thân phận, tránh việc có người thông qua bức vẽ nhận ra chúng ta, không phải là trang sức cho ngươi dùng.” Ngưu Lê im lặng nói.
Thấy Vương Đằng không nói cái gì nữa, hắn tiếp tục nói: “Mặt khác, nếu ẩn giấu thân phận, không thể dùng tên thật, vì vậy cần một cái biệt danh!”
“Biệt danh?” Vương Đằng nghi ngờ nói: “Làm giống như gián điệp vậy.”