Chương 590: Biệt danh: Minh Nha! (2)
Ngưu Lê trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Biệt danh của ta là Man Ngưu, biệt danh của Khổng Lê là Khổng Tước, biệt danh của Vũ Văn Hiên là Văn Lang! Ngươi là lính mới, không có biệt danh, bây giờ tự mình chọn một cái đi, tiếp theo chúng ta dùng biệt xanh để xưng hô với nhau.” “Phiền toái như vậy…” Vương Đằng có hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn suy nghĩ một lúc.
Chỉ là lần đầu tiên hắn thay thế biệt hiệu cho mình, cảm thấy kỳ quái trong lòng, lúc lâu cũng không nghĩ ra nguyên do.
“Nếu không gọi là Manh Miêu đi!” Khổng Lê cười trêu nói.
“Rất tốt!” Vũ Văn Hiên gật đầu đồng ý nói.
“Các ngươi đủ rồi đó!” Vương Đằng trợn mắt liếc nhìn hai người một cái, trong lúc bất chợt, linh quang trong đầu chợt lóe, khóe miệng nổi lên một nụ cười, nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, biệt danh của ta gọi là... Minh Nha!”
“Minh Nha!”
Đám người Ngưu Lê không nhịn được nhắc nhở một câu.
Ngưu Lê sợ hắn lại gây chuyện, vội vàng vung tay lên, nói: “Biệt danh này không tệ, cứ như vậy đi, đeo mặt nạ của mình lên, lên đường!”
Mọi người không đùa giỡn nữa, sắc mặt ngưng trọng, bước tới một cánh cửa khác của sân huấn luyện dưới lòng đất.
Trên đường, bốn người lao nhao đeo mặt nạ lên.
Vương Đằng không do dự nữa, không phải chỉ là một cái mặt nạ sao, đeo thì đeo, dù sao ngoại trừ mấy người Khổng Lê, cũng không còn ai biết hắn là ai?
Mất mặt cũng không ném đi đâu!
Bốn đội ngũ của từng người đi phía sau bốn người.
Một lát sau, bọn họ đi tới trạm phi thuyền, sớm đã có người chờ tiếp ứng.
“Bảo trọng!”
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, sau một tiếng bảo trọng, mang theo đội ngũ của mình chia ra đi lên từng chiếc phi thuyền, bay về hướng xa.
Bên trong khoang vận chuyền của phi thuyền, Vương Đằng và năm mươi người thủ hạ ngồi cùng một chỗ, nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Hắn không cách nào hạ thủ, đám người kia thật cứng nhắc, giống như chỉ biết thi hành mệnh lệnh, hắn không lên tiếng, ngay cả một câu bọn họ cũng sẽ không nói.
Một lát sau, Vương Đằng vội ho một tiếng, nói: “Cũng tự giới thiệu một chút đi, bắt đầu từ... Hai người các ngươi bắt đầu trước!”
Tay hắn chỉ một vòng, cuối cùng chỉ vào hai tên võ giả cấp Chiến Binh ngũ tinh.
Trong lòng hai người lập tức sợ hãi, liếc mắt nhìn nhau không để lại dấu vết.
Phải biết rằng bởi vì bọn họ thuộc ngành đặc biệt, thế nên cũng tu luyện qua phương pháp giấu diếm nguyên lực, người ngoài bình thường rất khó nhìn ra được thực lực của bọn họ.
Kết quả vậy mà Vương Đằng chỉ ra cực kỳ chuẩn hai người bọn họ trong đám người.
Nhưng bọn họ không tin đây là vận may gì.
Vị đội trưởng trẻ tuổi được phân đến này nhất định là đã nhìn ra điều gì đó.
Lúc trước mọi người nhìn thấy dáng vẻ bất cần của Vương Đằng, còn có chút tiếc hận, phải đi theo một cấp trên như vậy, không biết là phúc hay là họa.
Lúc này hai người mới ý thức được, có thể đội trưởng được phái tới đảm nhiệm bọn hắn, người thanh niên trước mắt này tuyệt đối không phải người bình thường.
Vương Đằng thoáng lộ chiêu thức này, đều là vì để làm chấn động những người này.
Phàm là người thực lực càng mạnh, chắc chắn sẽ có chút ít kiêu ngạo, đối với đội trưởng nhảy dù tới như hắn, chắc hẳn trong lòng những võ giả này đều có chút oán hận và chất vấn.
Đặc biệt là so với đám người Khổng Lê, hắn thật sự không có danh tiếng gì, hơn nữa còn rất trẻ tuổi.
Trẻ tuổi, thường đại diện cho viêc không có thực lực.
Hắn lười theo bọn họ giải thích này nọ, cho nên trực tiếp dùng cách này khiến bọn họ sợ hãi.
Nghĩ rằng những tên võ giả này cũng không phải là những kẻ ngu, không đến mức ngay cả điều này cũng không nhìn ra.
Lúc này, dưới ánh nhìn soi mói bình tĩnh của Vương Đằng, một người trong đó tháo mặt nạ xuống, một khuôn mặt nam chừng ba mươi tuổi lộ ra, cất giọng nói: “Biệt danh: Hàn Phong!”
Nói xong lại đeo mặt nạ lên lần nữa, không lên tiếng nữa.
Hắn không nói thực lực của mình, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm ánh mắt Vương Đằng.
Sắc mặt Vương Đằng bình thản, cũng không hỏi nữa, quay đầu nhìn tên còn lại ra hiệu.
Người nọ tháo mặt nạ xuống, vậy mà lại là một cô gái tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trên mặt lộ ra một vết sẹo giống như con rết bò ra, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Bí danh: Hắc Quả Phụ!”
Nói xong liếc mắt nhìn Vương Đằng một cái, lại đeo mặt nạ lên, ngay cả thực lực của mình cũng không nói.
Hàm răng Vương Đằng chua chua.
Hắc Quả Phụ?
Đây là cái tên quỷ gì vậy!
Sao ngươi không đi phát triển liên đoàn phụ nữ đi.
Lại nói, người tên Hắc Quả Phụ tương đối thuận mắt, về phần vị đại tỷ trước mặt này, ừ... xóa cái sẹo kia đi, hẳn là không tệ!
Tiếp theo, những người khác mở miệng tự giới thiệu mình, đều chỉ nói biệt danh, cũng tháo mặt nạ xuống để Vương Đằng nhận rõ khuôn mặt
Vương Đằng sờ cằm, nhìn quanh một vòng.
Hắn… thuộc hạ này của hắn dường như cả đám đều có dáng vẻ rất cương quyết bướng bỉnh…
“Đội ngũ không dễ dẫn dắt!”
Trên phi thuyền, Vương Đằng nhìn một đám thuộc hạ của mình, phát ra tiếng cảm khái như thế trong lòng.
Thật ra thì nhiệm vụ dẫn đội lần này vốn không nên rơi vào trong tay hắn.
Nhưng mà ai bảo hắn là người chính phát hiện ra tin tình báo, hơn nữa thực lực của hắn cũng đủ mạnh, sau lưng còn có Đàm Đài Tuyền là chỗ dựa.
Tất cả những nhân tố này khiến cho hắn dù không có lý lịch nào, nhưng vẫn đứng ở vị trí này như cũ.
Vương Đằng biết rằng những thuộc hạ này, e là có không ít người không phục hắn.
Nhưng lúc này hắn cũng không nghĩ giải thích cái gì.
Có một số việc dựa vào miệng nói, sức ảnh hưởng sẽ rất thấp, thế nên không cần thiết phải nhiều lời.
Tất cả thuộc hạ của hắn cũng đã nhận rõ, nhất là hai tên võ giả cấp Chiến Binh ngũ tinh kia để lại cho hắn ấn tượng rất sâu.
Nếu dùng tốt, hai người này chính là binh khí sắc bén nhất trong tay hắn.
Ít nhất là ở trong nhiệm vụ này, chính là như thế!
Lúc này một gã quân sĩ đi tới, chào một cái, nói: “Báo cáo trưởng quan, nửa giờ sau, phi thuyền sẽ đi ngang qua núi Cốc Triệu.”
Vương Đằng đã đeo mặt nạ lên, âm thanh lộ ra vẻ trầm lắng, gật đầu, nói: “Ta biết rồi!”