Chương 591: Khiếp sợ!
Sau khi tên quân sĩ kia đi, hắn nhìn mọi người, cất giọng nói: “Đến núi Cốc Triệu, chúng ta liền rời khỏi phi thuyền, sau đó vòng theo hướng bắc, đi tới thành Tinh Phong!” “Rõ!” Mọi người đồng thanh đáp.
Mặc dù bọn họ không thể nào thích Vương Đằng, nhưng đối với mệnh lệnh của hắn, tốt xấu gì ngoài mặt đều hết sức tôn trọng.
Vương Đằng không nói thêm lời nào, liếc mắt nhìn Hàn Phong và Hắc Quả Phụ một cái, nhắm hai mắt, dựa vào thùng hàng hóa phía sau nghỉ ngơi.
Chiếc phi thuyền này chuyên dùng để vận chuyển vật liệu, bởi vì trong này chất đầy các loại rương hàng hóa. Những người khác cũng tự mình ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, lẳng lặng chờ đợi.
Nửa giờ trôi qua rất nhanh, Vương Đằng chậm rãi mở mắt.
Những người khác cũng gần như đồng thời mở mắt, trong đôi mắt sau lớp mặt nạ hiện lên một tia sáng.
Riêng với dáng vẻ nghiêm chỉnh huấn luyện dạng này, cái nhìn với bọn họ trong lòng Vương Đằng cao thêm vài phần.
Vương Đằng cũng không lên tiếng, đứng lên, trực tiếp đi tới cửa khoang bên cạnh, kéo nó ra, sức gió mãnh liệt lúc này thổi mạnh vào trong.
Tóc trên trán hắn lòa xòa, sau một giây, liền không do dự bước ra ngoài.
Ở phía sau Vương Đằng, Hàn Phong và Hắc Quả Phụ liếc mắt nhìn nhau, tia sáng trong mắt chợt lóe, giống như vừa nãy tung người nhảy ra khỏi phi thuyền.
Những người còn lại cũng lần lượt nhảy ra khỏi phi thuyền.
Trong những võ giả này, trừ Hàn Phong và Hắc Quả Phụ đạt tới cấp Chiến Binh ngũ tinh, có thể biến nguyên lực thành cánh, bay ở trên bầu trời, những người khác đều phải dựa vào khí cụ phù văn.
Sau lưng bọn họ cũng có trang bị phù văn, kích hoạt phù văn phía sau, sẽ bắn ra một đôi cánh chim bằng máy móc, giúp bọn họ bay trên bầu trời.
Lúc này nếu từ dưới mặt đất nhìn lên, sẽ thấy trên bầy trời đột nhiên xuất hiện từng điểm đen, mà từng điểm đen đang không ngừng lớn hơn, hạ xuống cùng một phương hướng.
Trên một đỉnh núi, Vương Đằng đứng trong không trung, để những người khác đều có thể thấy vị trí của hắn.
Hàn Phong và Hắc Quả Phụ quét mắt liếc nhìn bốn phía, liền tìm được vị trí của Vương Đằng, bọn họ kích hoạt cánh chim nguyên lực phía sau lưng, nhanh chóng nhích tới gần Vương Đằng.
Khi hai người tới bên cạnh, con ngươi không khỏi co rút lại một chút.
Sau lưng Vương Đằng không có đôi cánh nguyên lực, cũng không sử dụng bất kỳ khí cụ phù văn nào, hoàn toàn là đứng yên trống rỗng.
Điều này có nghĩa là, ít nhất hắn là...
Cấp Chiến Binh thất tinh!!!
Vị trưởng quan nhảy dù này lại là cường giả cấp Chiến Binh thất tinh!
Điều này sao có thể?
Hắn còn trẻ như vậy, thậm chí còn nhỏ hơn vài tuổi so với Thiếu tá Khổng Lê và Thiếu tá Vũ Văn, lại có thể đạt tới trình độ này!
Hai người cảm thấy không thể tin nổi, mặc dù bọn họ cũng nghĩ tới, bên trên có thể phái Vương Đằng tới dẫn đội, thực lực chắc chắn sẽ không quá kém, nhưng bọn hắn cũng cho rằng, cao nhất Vương Đằng chỉ là cấp Chiến Binh ngũ tinh hoặc lục tinh.
Thật ra ngay cả nghĩ bọn họ cũng không nghĩ tới cấp Chiến Binh thất tinh.
Suy cho cùng cấp Chiến Binh lục tinh và cấp Chiến Binh thất tinh chênh lệch thật lớn. Cấp Chiến Binh từ nhất tinh tới cửu tinh, mỗi ba cấp bậc là một cánh cửa, lục tinh và thất tinh nhìn như chỉ kém nhau một cấp bậc, nhưng mà là thật sự phải vượt qua một đẳng cấp lớn.
Hai người không thể nào sánh bằng!
Hàn Phong và Hắc Quả Phụ sửng sốt một chút, không nhịn được liếc mắt nhìn nhau, sau đó im lặng đứng ở phía sau Vương Đằng, khẽ khom người tỏ ra sự cung kính!
Cho dù ở nơi nào đi nữa, thực lực đều là minh chứng tốt nhất.
Tất nhiên cường giả phải nhận được sự tôn kính!
Lúc này chỉ sợ là dù Vương Đằng không nói gì, cũng không làm cái gì, bọn họ cũng không dám có ý xem thường nữa.
Những người khác lục tục chạy tới, thu lại cánh chim sau lưng, chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Bọn họ thấy tình hình của của Vương Đằng bên này, vẻ mặt sau mặt nạ giống y như đúc với vẻ mặt lúc nãy của Hàn Phong và Hắc Quả Phụ, nội tâm phát ra sự khiếp sợ nồng đậm.
“Mọi người đến đông đủ chưa?” Một lát sau, Vương Đằng nhàn nhạt hỏi.
Hàn Phong không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy, sau khi điểm danh, nói với Vương Đằng: “Đến đủ!”
“Lên đường!”
Vương Đằng hét lên một tiếng, lúc này hóa thành một tàn ảnh, mau chóng đuổi theo một phương hướng.
Dựa theo yêu cầu của Bộ Chỉ huy quân sự, trước bình minh ngày mai phải tới thành Tinh Phong, bây giờ đã là giữa trưa, dùng khoảng cách giữa hai nơi mà suy đoán, thời gian rất gấp rút.
Nếu như chỉ là một người Vương Đằng, tất nhiên không cần tới thời gian dài như vậy, nhưng mà dưới trướng của hắn còn có những võ giả cấp Chiến Binh tam tinh tứ tinh, tốc độ không nhanh như vậy.
Một nhóm người không ngừng tiến lên, nhanh chóng tiến vào trong núi.
Có người nhảy lên giữa đám cây cối, có người chạy vội trên mặt đất, hơn mười người phân tán bốn phía, mơ hồ giống như một thanh đao nhọn đâm thủng rừng rậm.
Hoàn cảnh hoang dã thường thường sẽ có tinh thú hay lui tới, gào thét đánh về phía mọi người, nhưng rất nhanh đã bị thanh đao nhọn này phá tan thành từng mảnh.
Trong đó Vương Đằng không ra tay, ở một bên nhìn bọn hắn tiến hành săn giết, phán đoán thực lực của mọi người.
Hắn phát hiện bọn thuộc hạ này chẳng những có thực lực khá tốt, mà còn phối hợp ăn ý, biểu hiện dọc dường đi khiến hắn vui mừng.
Mặt khác hắn còn có thể nhặt được không ít bong bóng thuộc tính, vô hình chung tăng lên thực lực của hắn…
Lúc này ở trước mặt mọi người là một con tinh thú lục tinh, dưới sự chỉ huy của hai người Hàn Phong và Hắc Quả Phụ, vậy mà bọn họ chiếm được thế thượng phong.
Không bao lâu sau, con tinh thú cấp Chiến Binh lục tinh chợt phát ra tiếng gầm giận dữ, lại mặc kệ sự công kích từ bốn phía, trực tiếp đánh tới hai võ giả cấp Chiến Binh tứ tinh, giống như muốn đồng quy vu tận.
Sắc mặt Hàn Phong và Hắc Quả Phụ khẽ đổi…
Xì!
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng đỏ ngầu xuyên thủng đầu tinh thú.
Con tinh thú cứng đờ người, hào quang trong mắt hoàn toàn biến mất, nhưng thân thể khổng lồ của nó vẫn theo quán tính theo đà vọt tới hai gã võ giả cấp Chiến Binh tứ tinh!
Bịch!